Khoá Tay Tình Yêu

Chương 2

Hai tháng sau, Anh Hiền đang tăng ca ở văn phòng thì bất thình lình nhận được cuộc gọi của Anh Tề.

"Chị! Chị nhất định phải cứu em, chuyện này mà để bố biết là em tiêu đời." Giọng nói cậu ta hoảng loạn, nói năng cũng lung tung lộn xộn.

Mẹ của hai người đều là Trần Phong, là chị em ruột thịt thật sự với nhau nhưng lại không thân thiết gì mấy, nếu không đi đến bước đường cùng, cậu ta cũng sẽ không đến bước này cầu cứu cô.

"Sao thế?"

Anh Tề ấp a ấp úng: "Nói trong điện thoại không thuận tiện." "Em ở đâu?"

"Ở nhà, em ở nhà."

"Ừ."

Anh Tề đã sớm ngồi trong phòng của cô chờ đợi, khoảnh khắc nhìn thấy cô thì suýt chút nữa bật khóc.

Cách đó không lâu, trong một buổi tụ họp, cậu ta quen biết một gã công tử tên là Lục Hiên. Lục Hiên nói thẳng ra thích chiếc xe của cậu ta, vừa đúng lúc Anh Tề cũng muốn kết nối quan hệ với anh ta, bèn hào phóng đưa xe cho anh ta mượn chạy. Danh nghĩa là cho mượn, trên thực tế là tặng. Nhà họ Lục tham gia chính trường, không tiện quá phách lối, xe vẫn đứng tên Anh Tề lại càng hay.

Ai ngờ thế mà xảy ra chuyện.

Vào ngay trong đêm, Lục Hiên say rượu đua xe, va chạm vào hàng rào bảo vệ, người được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Thảm nhất là trên xe còn có một cô gái không thắt dây an toàn, lúc gặp nạn trực tiếp đυ.ng vỡ kính xe văng ra ngoài. Xe sang gặp tai nạn, cô gái bay ra ngoài lại quần áo xốc xếch, hình ảnh hiện trường nhanh chóng bị người ta đưa lên mạng.

Chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ đã bị chuyển tiếp không ít, chờ đến khi trời sáng ắt sẽ lên hot search. Trong ảnh nhìn rõ mồn một được chữ số trên biển số xe, sớm muộn gì cũng tra ra được tên tuổi Anh Tề.

Anh Hiền biết con người của Lục Hiên, mẹ anh ta là bà bé nhà họ Lục nổi tiếng trong thành phố, làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta suốt hơn hai mươi năm vững chãi không đổ, thậm chí ngày tết cũng có thể dẫn theo con trai tìm ông nội lấy bao lì xì.

Thấy cô mãi ấp úng không nói chuyện, Tưởng Anh Tề ngồi không yên nổi, bám víu cánh tay cô khóc lóc kể lể: "Chị ơi, chúng ta là chị em ruột thịt, mẹ đã đến Singapore tránh né ồn ào, vứt bỏ hai chúng ta không quan tâm không hỏi han, xưa nay bố cũng không thích em. Chị, em chỉ còn mỗi một người thân là chị."

Anh Hiền nhìn cậu ta rồi hỏi: "Em muốn chị cứu em kiểu gì?"

"Tìm anh rể xóa đi mấy tấm hình trên mạng là được, chỉ cần đừng kéo ra nhà họ Lục, đừng kéo ra em."

Thì ra cậu ta đã sớm suy nghĩ xong cả rồi.

Anh Hiền không lên tiếng, phóng ra ánh mắt nhàn nhạt kia, giống hệt như đổ chậu nước lên mặt cậu ta.

Anh Tề không cam tâm, suýt chút to tiếng "Em biết từ đó tới nay chị chưa từng xem em như em trai ruột", nhưng hiện tại ngoài Thẩm Đông Dương ra thì có ai có năng lực giải quyết vấn đề này, cậu ta không còn cách nào khác là nhẫn nhịn tiếp tục cầu xin cô.

Cuối cùng Anh Hiền cũng gọi điện thoại cho Thẩm Đông Dương. Thẩm Đông Dương không nói gì nhiều, lưỡng lự hai giây rồi đồng ý.

Sau hai giờ đồng hồ, trời dần hửng sáng, rốt cuộc Thẩm Đông Dương gửi đến tin nhắn: "Yên tâm."

Anh Tề sốt ruột hơn cô, nghe thấy âm thanh điện thoại thì lập tức tiến lại gần nhìn xem. Sau khi xem rõ nội dung, cậu ta thở phào một hơi thật dài, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, Anh Hiền lạnh lùng khô khốc lên tiếng: "Cô gái kia em tính sao đây?"

Cậu ta sững sờ, hỏi ngược lại cô: "Ai?" Nghiễm nhiên quên béng đi người kia.

Anh Hiền cực kỳ thất vọng, tạm dừng một chút rồi nói: "Sau này đừng qua lại với Lục Hiên."

Anh Tề vội vàng trả lời: "Được, chị, em nghe chị hết, thời gian không còn sớm nữa, chị cũng nghỉ ngơi sớm chút."

Nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của cậu ta, trong lòng Anh Hiền tràn đầy sự tự giễu.

Nói là giúp đỡ cậu ta, thật ra không phải là không giúp chính bản thân cô, chuyện này mà để anh cả và chị hai biết được, chắc chắn là sẽ níu mãi không buông.

Bất kể quan hệ giữa hai người như thế nào, trong mắt những người của nhà họ Tưởng, cô và Anh Tề đều là những con châu chấu bị cột chung trên một sợi dây.

Anh Tề cảm thấy bố thương yêu thiên vị cô, thật ra chỉ là bố thích cô ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Con trai con gái quá nhiều, tình cảm yêu thương của bố cũng phải dựa vào cạnh tranh.

Thời gian chờ đợi Thẩm Đông Dương, Anh Hiền sắp xếp cho thư kí Kha Nhụy đến bệnh viện theo dõi tình hình trước.

Tầm sáu giờ rưỡi, Kha Nhụy gọi điện thoại đến. "Kha Nhụy, Lục Hiên như nào rồi?"

"Thưa sếp, người đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tầm năm rưỡi là có thể khỏe lại."

Anh Hiền yên tâm, lại hỏi thêm vài câu về biểu hiện của người nhà họ Lục. Lúc bọn họ biết được ảnh trên mạng đã được xử lý sạch sẽ thì không còn quá hùng hổ dọa người nữa, bảo Kha Nhụy chuyển lời rằng khi nào Lục Hiên tỉnh lại, bọn họ sẽ lập tức xử lý chuyện chuyển viện.

Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải hao tâm. "Cô gái kia ra sao?"

"Không ổn lắm, bị thương phần đầu, bác sĩ nói cho dù có cấp cứu được cũng không chắc chắn có thể lấy lại được ý thức." Kha Nhụy tạm dừng hai giây, "Sếp, vẫn... cứu chứ?"

Cả lúc lâu không nhận được câu trả lời, Kha Nhụy lại gọi một tiếng: "Sếp."

Anh Hiền từ từ nói chuyện: "Bảo bác sĩ là nên làm gì thì cứ làm, đã điều tra rõ hoàn cảnh cô ấy chưa?"

Kha Nhụy thở hắt một hơi, khôi phục lại giọng điệu ngày thường để báo cáo: "Tên cô ấy là Phó Chi, người Giang Châu, bố mẹ đều đã mất, chỉ còn lại một người anh trai. Phó Chi chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến Kinh Châu làm người mẫu, nghệ danh là Anna, đã từng chụp vài trang bìa tạp chí, chỉ mới quen biết Lục Hiên được một tuần. Hiện tại anh trai cô ấy cũng ở bệnh viện, chỉ biết được em gái mình gặp tai nạn giao thông.

"Thái độ nhà họ Lục như thế nào?"

"Từ lúc đi vào bệnh viện cho tới bây giờ, chưa hề mở miệng hỏi qua một câu."

Xem ra là tính không quan tâm đến.

"Sắp xếp luật sư Vương soạn thảo một bản thỏa thuận giữ bí mật, chuẩn bị xong thì đến đón chị cùng tới bệnh viện, không cần gọi tài xế, em lái xe, càng ít người biết chuyện này càng tốt."

"Vâng thưa sếp."

Cô cúp máy, sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo mát lạnh: "Chị ba, chị không nên cứu cô ấy."

Sống lưng Anh Hiền ớn lạnh, xoay người nhìn về phía cửa phòng.

Người đến là Anh Thận, con thứ năm của nhà họ Tưởng, đứa con riêng Tưởng Chấn mang về từ bên ngoài. Năm đó chính vì sự xuất hiện của cậu ta mới khiến cho mẹ ruột của cô và Anh Tề là Trần Phong hoàn toàn chết tâm, kiên quyết dứt khoát ly hôn.

Vẫn luôn có tin tức đồn đãi rằng, mẹ ruột của Anh Thận là một vị Ảnh hậu tam kim (*) nào đó. Đối với chuyện lần này, nó chỉ là một chuyện tầm thường nhợt nhạt giữa Tưởng Chấn và vị Ảnh hậu đó, lâu ngày rồi mọi người cũng quên đi tin đồn về người phụ nữ má thắm môi son này. Thế nhưng cùng với ngày tháng Anh Thận lớn lên, nét mặt của cậu ấy càng lúc càng giống với vị Ảnh hậu kia.

(*) Tam kim ví dụ gồm: Kim Mã, Kim Kê, Kim Chung. Ba giải thưởng điện ảnh hàng đầu.

"Anh Thận, sao em lại ở đây?"

Anh Thận giơ cao chiếc cốc trong tay, "Đưa cà phê cho chị." Cậu ấy biết thói quen của cô, đúng sáu giờ thức dậy, việc đầu tiên rời giường chính là uống cà phê. Cậu ấy ở dưới lầu chờ đến sáu giờ cũng chưa thấy bóng dáng cô, nên dứt khoát lên lầu xem sao.

"Em nghe thấy hết rồi."

Anh Thận phóng khoáng gật đầu: "Tối hôm qua là em đã biết rồi, động thái của anh tư lớn như thế, rất khó để không biết đến." Cậu ấy biết cô lo lắng chuyện gì bèn nói: "Những người khác đều không ở nhà, bố không về, dì Đỗ đưa em trai về nhà mẹ đẻ, chỉ có em ở đây."

Anh Hiền âm thầm thở phào.

Anh Thận lặp lại lần nữa: "Chị ba, chị không nên cứu cô ấy."

Tất nhiên cô biết chỉ cần Phó Chi tỉnh dậy thì sẽ có bao nhiêu phiền phức, cho nên vào lúc Kha Nhụy hỏi có cứu hay không cô đã do dự lâu như vậy.

Anh Hiền rũ mắt, hàng mi rậm che chắn con ngươi, lờ mờ khó bề phân biệt, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."

Câu thanh niên lại cười: "E là trong nhà có mỗi mình chị suy nghĩ như vậy." Cậu ấy chỉ mới mười chín tuổi, đường nét khuôn mặt vẫn còn tồn tại chút ít ngây thơ, lúc nở nụ cười càng khó phân biệt rõ giới tính.

"Cà phê ở đây, lạnh rồi thì chị đừng uống, xuống lầu em pha lại cho chị." Căn dặn hai câu, Anh Thận đặt cốc xuống rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng cao gầy kia, Anh Hiền bất chợt nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp cậu ấy vào mười mấy năm trước.

Anh Thận năm tuổi mới được Tưởng Chấn đón về, Trần Phong nổi cơn tam bành, buông ra lời nói tuyệt đối không giúp kẻ khác nuôi con hoang. Trong nhà không có ai bằng lòng để ý đến cậu ấy, cậu ấy cứ im hơi lặng tiếng ngồi trên sofa ở sảnh ngoài. Cô nhìn thấy cậu bé đáng thương, nên ngoắc gọi cậu ấy đến ăn trái cây, cậu bé nhảy xuống khỏi sofa chạy đến kéo tay cô.

Kể từ đó Anh Thận bám riết lấy cô, về lâu về dài, hai người còn giống chị em ruột hơn cô và Anh Tề.

Hiện tại, ngay đến cả Anh Thận cũng đã phát triển thành người nhà họ Tưởng "Hợp tiêu chuẩn"...

Ngoài cửa phòng, chiếc đèn chùm cỡ đại bằng thủy tinh rọi thẳng từ tầng ba xuống sảnh tầng một, gạch lát nền bằng đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng chói lọi, lộng lẫy nhưng vô hồn. Ánh sáng rực rỡ giống như một cái miệng đầy răng sắc nhọn, nuốt chửng từng người sống trong nhà họ Tưởng.

Tay chân nổi lên từng cơn ớn lạnh không thể diễn tả bằng lời, Anh Hiền không muốn nhìn nữa, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

*

Chưa đầy một giờ đồng hồ, Kha Nhụy lái xe xuất hiện, đón cô đi thẳng đến bệnh viện.

"Sếp, cô Phó cũng từ phòng phẫu thuật đưa ra ngoài rồi, bây giờ ở ICU, bác sĩ cũng không thể nắm chắc là người kia có thể tỉnh dậy hay không."

"Anh trai của cô ấy như thế nào?"

"Không ồn ào cũng không khóc lóc, ngoại trừ hỏi thăm bác sĩ tình hình ra sao thì không lên tiếng nữa."

Kha Nhụy vừa nói vừa đưa cho cô một tập tài liệu, bên trong là đủ mọi tài liệu chi tiết về Phó Chi, một trang giấy đã khái quát một cuộc đời của cô ấy: Thiếu nữ không bằng lòng với cuộc sống tầm thường nơi thị trấn nhỏ, muốn dùng nhan sắc để ra ngoài kiếm sống, đến Kinh Châu rồi mới phát hiện ở đây dùng nhan sắc chẳng phải chuyện hiếm lạ.

Anh trai Phó Thành của cô thì tuyệt nhiên lựa chọn một con đường khác hoàn toàn: Mười tám tuổi nhập ngũ, một năm sau thi đậu vào trường quân đội, tốt nghiệp rồi tham gia vào đội xung kích báo tuyết, đã tham gia không ít những nhiệm vụ nguy hiểm. Trong nhiệm vụ rút lui khỏi nam Sudan, do anh nhiều lần qua lại trong khu vực chiến đấu, giải cứu hơn hai mươi thường dân Trung Quốc, nên anh được tặng bằng khen hạng nhất.

Người như thế này, vốn nên ở trong quân đội để từng bước thăng chức mới đúng, nhưng năm ngoái anh lại lựa chọn rời quân ngũ, gia nhập vào công ty vệ sĩ cá nhân, trở thành một nhân viên vệ sĩ.

Nhìn gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng trên tấm hình, Anh Hiền cứ cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi. Khi cô bước vào hành lang bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy tấm lưng như thước của người kia, kí ức bị đè nén thoáng cái cuồn cuộn xuất hiện.

Lại là anh, vệ sĩ của cô tiểu thư nghiện ma túy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Thành trước tiên cũng nhìn người đi tới. Hai cô gái trẻ một trước một sau xuất hiện, người đi phía sau mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa và một chiếc váy màu hồng, bước đi với tốc độ chậm.

Nhìn cô không quá hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, ăn mặc vô cùng đoan trang, không thấy già dặn, chỉ là hiếm thấy có người trẻ tuổi nào ăn mặc như vậy.

Phó Thành cau mày. Anh đoán không ra hai người này đến là vì chuyện gì, nhưng nhất định không phải đến để an ủi.