Dươиɠ ѵậŧ đang chuẩn bị xuất tinh, không đợi Úc Hàn trả lời, Lâm Thiên Hoan đã cúi đầu nuốt toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cổ họng.
Úc Hàn là một người ưa sạch sẽ, sau khi làm xong thí nghiệm thì ngay lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, vì vậy vị dươиɠ ѵậŧ của anh không nặng lắm, chỉ có một chút mùi đặc trưng của đàn ông trong khi làʍ t̠ìиɦ.
“Ưm… phụt.”
Đèn xe đã được tắt, xung quanh cũng không còn bất kỳ tia sáng nào khác, Lâm Thiên Hoan không thể nhìn thấy màu sắc dươиɠ ѵậŧ của Úc Hàn mà mình đang cầm trên tay, nhưng có thể cảm nhận được sự cứng rắn và nhiệt độ nóng bỏng từ nó.
Thật sự rất lớn…
Nếu không cố gắng mở rộng khuôn miệng thì cô sẽ không thể nào nuốt trọn nó, dù chỉ là một nửa vì kích thước của nó quá lớn, chiếm hầu hết không gian trong khoang miệng, đến chuyển động đầu lưỡi cũng rất khó khăn.
Nhưng không phải Lâm Thiên Hoan không muốn lấy lòng nó.
Loại chuyện khẩu giao này, Lâm Thiên Hoan đang bị dươиɠ ѵậŧ của anh điều khiển hoàn toàn, thế nhưng cô cũng biết cách làm thế nào để cho Úc Hàn đạt đến kɧoáı ©ảʍ gấp đôi.
“Ưm… a”
Lâm Thiên Hoan ngậm đầu dươиɠ ѵậŧ của anh trong miệng một lát rồi nhả ra, đầu lưỡi hồng hồng bắt đầu liếʍ dọc theo cán dươиɠ ѵậŧ, mỗi một đường gân xanh đều không chịu buông tha, sau khi liếʍ thật cẩn thận, cô lại đảo qua một vòng nữa. Cô đưa qυყ đầυ vào miệng một lần nữa, dùng lưỡi để an ủi nó, thay đổi góc độ cùng phương hướng, đẩy dươиɠ ѵậŧ chạm vào hai má, hàm trên và cuối cùng là cổ họng.
Lần trước, anh không cho cô cơ hội để phát huy, Lâm Thiên Hoan hiển nhiên cũng không cho anh đâm vào cổ họng cô, nhưng lần này thì khác, Úc Hàn không chỉ không cự tuyệt mà còn phát ra âm thanh rất hưởng thụ, thấy vậy Lâm Thiên Hoan quyết định sẽ khiến anh sung sướиɠ một trận.
Làm cho anh cảm thấy thật thoải mái.
Cô muốn dươиɠ ѵậŧ của anh phải bắn vào miệng của mình.
Lâm Thiên Hoan hơi cử động cơ thể, thả lỏng yết hầu, cúi đầu xuống một chút, đưa đỉnh dươиɠ ѵậŧ tiến sâu hơn vào cổ họng của mình.
“Ưm… khụ khụ khụ…”
Đây là lần đầu tiên nên Lâm Thiên Hoan vẫn chưa thể làm được, sắc mặt của cô trở nên đỏ bừng.
“Không cần miễn cưỡng đến như vậy.” Úc Hàn cố gắng kìm nén âm thanh, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, ra lệnh cho cô: “Trước tiên cứ đứng lên đã.”
Anh thật sự rất dịu dàng, có quá nhiều sự khác biệt giữa cách hắn đối xử với chính mình và cô gái nhỏ nhắn này, anh thật sự rất muốn thực hiện động tác kia, nhưng anh lại muốn cô có thể thoải mái nhiều hơn.
“Em thích dùng miệng giúp ông xã, thích được ông xã đâm sâu vào cổ họng em. Chồng ơi, … anh... anh cho em thêm một cơ hội nữa có được không.”
Ở trong bóng tối không thể thấy rõ được ánh mắt của Lâm Thiên Hoan, nhưng giọng nói nũng nịu của cô khiến cho trái tim anh đập loạn xạ.
“Thiên Thiên...”
“Ưm…”
Lâm Thiên Hoan lại thử thêm một lần nữa, không thành công, thử lại, vẫn không được, rốt cuộc đến lần thứ tư, cô mới có thể đưa dươиɠ ѵậŧ của anh chạm vào cổ họng, khu vực yết hầu thực sự rất chật hẹp, bởi phản ứng sinh lý bình thường mà cứ co rút không ngừng nghỉ, mang theo kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© vô cùng phong phú cho Úc Hàn.
Úc Hàn không thể tự chủ được nữa, khoang miệng nhỏ kia thật sự rất nóng bỏng và kịch liệt, lúc này du͙© vọиɠ mà anh đang kìm nén như muốn bột phát, không thể ngăn cản mà cứ như vậy phóng ra như tên lửa, càng giống như ngọn núi lửa đang phun trào.
Tính cách dịu dàng mà trước nay anh luôn tự hào bây giờ đã biến mất, anh đưa tay đặt lên sau ót Lâm Thiên Hoan, nắm tóc cô, thô bạo dùng sức để cái miệng nhỏ nhắn va chạm thật kịch liệt.
“Ưʍ... ưm…”
Lâm Thiên Hoan thật sự rất khó chịu. Dù sao đi chăng nữa thì khẩu giao luôn đem đến cảm giác không thoải mái lắm, nhưng cảm giác không thoải mái này lại rất quen thuộc, khiến cô nhớ về tuổi mười tám năm ấy. Khi đó cũng là lần đầu tiên của Úc Hàn, anh tùy ý làʍ t̠ìиɦ trên cơ thể của cô, mọi thứ đem lại cho cô cảm giác như người này đang phá hủy cơ thể mình từng chút một vậy.
“Ư… ưʍ.”
Cô tức giận, kèm theo đó là sự xấu hổ, mặc dù bị người đàn ông liên tục ra vào trong cổ họng nhưng lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ lạ thường, đầu óc cô trở nên choáng váng, kɧoáı ©ảʍ tăng lên, phía dưới cũng không chịu nổi mà rỉ ra một chút nước.
“Ưm!”
Úc Hàn dùng sức càng thêm tàn nhẫn, càng thúc càng nhanh, cái miệng nhỏ nhắn phía trên càng lúc càng giống cái miệng phía dưới, trở thành một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cho đàn ông tự do ra vào phát tiết du͙© vọиɠ. Sau một hồi va chạm kịch liệt như vậy, Úc Hàn đã đi đến cực hạn, anh thậm chí còn không đủ thời gian để rút dươиɠ ѵậŧ ra, cứ như thế mà xuất tinh trực tiếp vào cổ họng của Lâm Thiên Hoan.
“Ưʍ... khụ khụ… khụ…”
Cuối cùng, vẫn là tiếng ho khan của Lâm Thiên Hoan kéo lý trí của Úc Hàn quay trở lại. Anh bối rối giải thích, muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhưng Lâm Thiên Hoan lại ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ to cứng kia, không cho anh rút ra hoàn toàn, vẫn dùng đầu lưỡi như cũ, liếʍ toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Úc Hàn bắn ra rồi nuốt xuống.
“Em…”
Sau khi nuốt xuống toàn bộ, Lâm Thiên Hoan liếʍ sạch chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại, sau đó ngước mắt lên nhìn Úc Hàn, nói: “Em ăn hết rồi, em rất thích thưởng thức tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng em…”
Giọng cô đã trở nên khàn đặc, tất cả đều do anh không kiểm soát mà bắt nạt cô.
Úc Hàn chắc hẳn thấy đau lòng và anh cũng cảm thấy đau lòng thật, nhưng lần này thì khác, thay vì ôm Lâm Thiên Hoan vào ngực để trấn an thì anh lại kéo cô lên rồi ngậm lấy bờ môi cô một lần nữa.
“Ưm…”
Úc Hàn hôn cô.
Anh cạy khớp hàm Lâm Thiên Hoan ra, vươn đầu lưỡi vào bên trong, ngang ngược xâm lấn khoang miệng cô một cách đầy mạnh mẽ, anh cùng cô thực hiện một nụ hôn sâu, Lâm Thiên Hoan vốn đã mềm nhũn, bây giờ lại càng trở nên ngây dại, mềm mại tựa như một vũng nước.
“Chồng…’’
“Cổ họng rất đau đúng không?” Úc Hàn ôm cô vào trong l*иg ngực, không ngừng thở dốc.
“Có một chút.” Lâm Thiên Hoan vòng cánh tay trắng như bông hoa tuyết ôm lấy cổ Úc Hàn, dịu dàng nở nụ cười: “Nhưng mà em rất vui.”
“Anh bắt nạt em, làm đau em, em còn vui được?”
“Vui.” Lâm Thiên Hoan hôn lên hàng lông mày của chồng cô, mặc cho cổ họng đau rát đáp: “Nếu có thể làm cho anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu thì em sẽ rất vui, có thể anh không biết, em thật sự rất thích dáng vẻ điên cuồng của anh khi nãy. Lúc đó, em có cảm giác cho dù có bị anh phá hư đi chăng nữa thì cũng không sao hết…”
“Thiên Thiên...” Úc Hàn mạnh mẽ ôm lấy cô, như thể muốn cô hòa vào làm một với mình. “Anh cảm thấy rất thoải mái, cảm ơn em.”
Lâm Thiên Hoan không hài lòng với phản ứng của anh, khịt mũi nói: “Còn gì nữa?”
Úc Hàn vén tóc giúp cô: “Đợi một chút, anh đến hiệu thuốc mua cho em chút thuốc làm dịu cổ họng.”
“Ai nói anh làm cái này?” Lâm Thiên Hoan giơ tay bật đèn xe, tức giận nhìn thấy chồng mình, giở giọng chất vấn: “Anh không thấy phía dưới của em đang ướt sao?”
Úc Hàn sững sờ.
Lâm Thiên Hoan chủ động cầm lấy tay Úc Hàn, đưa tay anh xuống dưới váy cô, chạm vào hoa huyệt ẩm ướt đang chảy nước.
Trái cổ Adam của anh chuyển động lên xuống, thiếu chút nữa bên dưới vừa mềm xuống liền cứng trở lại.
“Anh, anh đừng nói là mình không muốn...” Lâm Thiên Hoan cố ý co bóp hoa huyệt của mình, đưa một ngón tay của anh chọc vào trong cơ thể cô.
Úc Hàn thở dốc, lại siết chặt tay của Lâm Thiên Hoan, khàn giọng nói: "Chúng ta về nhà làm, hay làm luôn ngay tại đây?"