Lạc Thú Của Vợ Chồng

Chương 1: Ông xã, anh làm em đi có được không?

“Nâng mông cao lên nào!”

“Thật hấp dẫn.”

“Cục cưng em chảy nhiều nước thật, anh muốn uống, có thể cho anh uống được không em?”

Cơ thể cô gái quyến rũ, eo nhỏ như bị buộc chặt, lúc này đang không một mảnh vải quỳ sấp trên giường, cặp mông đầy đặn trắng nõn vểnh cao, thỉnh thoảng miệng bật ra những tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm… Ưm…”

Người đàn ông phía sau bấu chặt mông cô, ngón tay thon dài đưa vào, xoa nắn dọc theo hoa huyệt ướt đẫm, âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Cho anh liếʍ nhé, được không em?”

Cô gái chỉ hừ lạnh, không trả lời, ngón tay bất ngờ mạnh hơn, vặn véo thật mạnh vào âʍ ѵậŧ trước mặt.

“A...”

Âm thanh cô gái lập tức thay đổi, người đàn ông cười khẽ, không những không giảm tốc độ mà còn dùng ngón tay cái đang rảnh rỗi đặt trên miệng cửa huyệt, đẩy nửa đầu ngón tay vào, mạnh mẽ thăm dò độ nông sâu của huyệt thịt.

“Quyến rũ như thế, em thật sự không muốn cho đàn ông liếʍ sao?”

“Anh sẽ đưa lưỡi vào, một bên liếʍ âʍ ɦộ em, một bên hút lấy nước của em, nuốt hết da^ʍ thuỷ của em.”

“Thiên Thiên, cho anh liếʍ nhé?”

“Thiên Thiên, em muốn không?”



Muốn không?

Đương nhiên Lâm Thiên Hoan muốn.

Dù đã qua một tuần, cô vẫn không quên được cái đêm kí©ɧ ŧìиɧ kia. Hô hấp của cô dồn dập, muốn ngừng nhưng không thể. Sau đó, người đàn ông thật sự đặt môi mình lên đó.

Anh thật sự hôn âʍ ѵậŧ cô.

Nhiệt độ nóng bỏng, ma sát mạnh mẽ, thật sự khiến cô rất vui sướиɠ, người đàn ông bóp mông cô, tuỳ ý liếʍ âʍ ɦộ cô từ phía sau, theo lỗ huyệt liếʍ đến âʍ ѵậŧ, rồi từ âʍ ѵậŧ liếʍ thẳng một đường xuống dưới, hết lần này đến lần khác dùng chiếc lưỡi nóng bỏng thô ráp khiến kiều huyệt non mềm của cô ngày càng ướt sũng.

Sau cùng đầu lưỡi thật sự tiến thẳng vào, đảo vòng quanh lỗ huyệt, hút lấy nước da^ʍ của cô làm cô sướиɠ đến cực khoái.

Lâm Thiên Hoan không thể miêu tả cảm giác khi đó, đến nay mỗi khi nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy cả người run rẩy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô rất muốn.

Bên dưới đã lênh láng nước, nhiều đến nỗi thấm đẫm cả qυầи ɭóŧ. Cô muốn người đàn ông kia lột sạch qυầи ɭóŧ của cô, đè mạnh cô lên giường, sô pha thậm chí là cả cửa sổ sát nền nhà, ở đâu cũng được, chỉ cần liếʍ âʍ ѵậŧ của cô, đút chiếc lưỡi kia vào sâu bên trong lỗ huyệt đang thèm khát của cô thì muốn cô làm gì cũng được.

“Thiên Thiên?” Đứng cách cô không xa, chồng cô đang mang tạp dề, dịu dàng gọi cô: “Đến ăn cơm đi em.”

“A...” Không kịp thay chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhem, Lâm Thiên Hoan chỉ có thể ép mình thoát ra khỏi hồi ức và thèm muốn, trả lời lời chồng: “Em tới ngay đây.”



Thật ra hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới của cô và Úc Hàn.

Chồng của cô, Úc Hàn, dáng dấp hoàn hảo, khí chất bất phàm, đã đạt học vị tiến sĩ từ năm 24 tuổi. Bây giờ anh 26 tuổi, đang làm giảng viên tại Đại Học Thanh Hoa, không hút thuốc, không uống rượu, không tụ tập bạn bè, nhiều năm qua vẫn như ngày đầu, luôn dịu dàng chăm sóc cho cô. Không thể không nói anh quả thật là một người chồng hoàn mỹ.

Theo lý thuyết Lâm Thiên Hoan lẽ ra không có gì không hài lòng.

“Thiên Thiên, sao em ngơ người vậy?” Úc Hàn đưa dĩa thịt bò đã cắt sẵn cho cô, rót rượu vang đỏ vào trong hai ly rượu đế cao.

Trên tường, hình ảnh phản chiếu của đèn cầy đang đung đưa theo gió, Lâm Thiên Hoan nhìn người chồng đối diện mình, bỗng nhiên mắt phủ một tầng sương mờ.

Cô yêu Úc Hàn, việc này không thể nghi ngờ.

Hai năm trước, khi cô mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Ba của cô bất ngờ bị tai nạn xe hơi, hôn mê bất tỉnh. Cô không thể không bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Lâm, giữa tình thế giằng co như hổ rình mồi, cô và Úc Hàn nhanh chóng đính hôn rồi kết hôn. Sau khi ký hợp đồng hợp tác với Úc thị thì xem như lúc này cô mới thuận lợi đứng vững.

Khi đó ai cũng cho rằng cô và Úc Hàn chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng bản thân Lâm Thiên Hoan hiểu rõ, cô rất yêu Úc Hàn, cực kì yêu cực kì yêu, yêu rất nhiều rất nhiều năm.

“Thiên Thiên?”

“Em…”

Úc Hàn vẫn dịu dàng cười với cô: “Gần đây công việc của em vất vả lắm à?”

“Xin lỗi em.” Úc Hàn nắm nhẹ tay cô, trong mắt tràn đầy sự áy náy: “Anh chỉ biết dạy học và nghiên cứu, việc ở công ty, anh không thể giúp gì cho em.”

Hốc mắt Lâm Thiên Hoan càng đỏ, cô đứng dậy nhào vào lòng Úc Hàn, ôm anh khóc nức nở, nhỏ giọng: “Người nên nói xin lỗi phải là em, A Hàn, xin lỗi anh…”

Úc Hàn trước mặt cô đã là quá tốt, tại sao cô còn không biết đủ vậy?

Hai năm vừa qua, quan hệ vợ chồng của họ rất hoà thuận, chỉ có phương diện tìиɧ ɖu͙© là không hoà hợp, nhưng kinh nghiệm của Úc Hàn đúng là chỉ có thể ở mức đó thôi, chỉ cần cô cố gắng, biết đâu chừng việc này cũng sẽ trở nên hoà hợp thôi?

“Thiên Thiên, em sao vậy?” Úc Hàn xoa đầu cô, cảm thấy khó hiểu.

“Ông xã, em chảy nước, chảy nước nhiều lắm, rất nhiều…” Lâm Thiên Hoan nắm lấy tay Úc Hàn, đưa tay anh sờ vào tiểu huyệt mình qua chiếc qυầи ɭóŧ.

Úc Hàn vốn là người đứng đắn, gặp chuyện này ngón tay như bị bỏng, theo bản năng muốn rút tay lại. Lâm Thiên Hoan đè chặt tay anh, ngước gương mặt xinh đẹp trong sáng của mình lên, đè nén cảm giác ngượng ngùng, nhấn mạnh từng chữ: “Em muốn anh làm em, ông xã, anh làm em đi có được không?”