Nghe Phong Gọi Tình

Chương 47

Sau đó hai người không còn lời nào, mỗi hành động đều giống như lời chia tay.

Thiệu Kình Phong đặt rất nhiều trân trọng, trong khi An Tư Tình pha trộn không ít cảm xúc.

Tiếng gầm của đoàn tàu vụt qua tai hai người, bánh xe và đường ray cọ xát tạo ra tia lửa tiến về phía trước!

Ở đây không có nhiều không gian cho Thiệu Kình Phong. Anh chỉ ôm An Tư Tình để cô ngồi trên người mình, hai người đối mặt nhau, anh nâng mông cô, còn cô cúi đầu áp vào trán anh, lắc lư nhẹ nhàng theo chuyển động của anh!

Động tác của anh nhẹ nhàng và chậm chạp dịu dàng, chỉ cắm ở trong đường nước của cô, cảm nhận được sự bao bọc của vách tường non mịn, dịch mật ấm áp xâm nhập rất thoải mái!

Thật ra, sau khi được khai mở, An Tư Tình không chịu nổi nhịp điệu chậm rì này, cô ấn vai anh, phập phồng lên xuống, tìm kiếm niềm vui cho riêng mình!

Thiệu Kình Phong ngả người ra sau, chống một tay phía sau, tay kia vuốt ve tấm lưng trắng nõn của An Tư Tình!

Nhìn đôi mắt đang nhắm hờ, khuôn miệng ửng hồng khẽ khép mở rêи ɾỉ, anh có bao giờ thấy cử chỉ phong lưu và duyên dáng như vậy!

Tuy rằng lúc trước từng có những thời điểm kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng rất sung sướиɠ, nhưng chưa lần nào đáng nhớ như hôm nay.

Ánh nắng chiều xuyên qua tấm kính chiếu lên làn da trắng nõn mềm mại của An Tư Tình, tạo một quầng sáng mờ ảo trên người cô, cặp ngực đầy đặn trắng ngần run rẩy trước mắt anh, mảnh đất mềm mại bên trong cỏ thơm vẫn đang dịu dàng nhả nuốt phân thân của anh.

Thiệu Kình Phong nhìn si mê, thiên thần của anh thật sự rất đẹp và hấp dẫn không gì sánh được.

An Tư Tình có chút mệt mỏi khi di chuyển, cô không hiểu tại sao Thiệu Kình Phong, người rất siêng năng làm việc này, lúc này lại chậm trễ, chẳng lẽ muốn hưởng thụ trọn vẹn sự hầu hạ của cô?

Nhưng hiện tại mình rõ ràng muốn lêи đỉиɦ nhưng cảm giác còn thiếu một chút lửa thật sự hơi xấu hổ, vì vậy cô hơi kẹp chặt huyệt nước, chống tay lên ngực Thiệu Kình Phong, thì thầm một câu: “Anh có thể nhanh chút được không!”

Thiệu Kình Phong không muốn nhanh chút nào, anh ước gì thời gian chậm rãi trôi qua, dù sao một thời gian rất lâu sau này anh không thể cứ muốn là được đâm cái lỗ nhỏ quyến rũ này!

Nhưng nếu hiện giờ An Tư Tình cầu xin anh, anh sẽ giúp cô!

Vì vậy anh vỗ mông cô, cười nói “Em tránh ra, xoay người quỳ xuống!”

An Tư Tình không vui lắm, tư thế quỳ gối này đối với phụ nữ có chút nhục nhã, càng không thể chịu nổi chính là cảm giác bị đàn ông sau lưng chinh phục và sở hữu.

Nhưng vì tốc chiến tốc thắng, cô vẫn miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của anh, tự an ủi rằng ít nhất cô không cần nhìn gương mặt quyến rũ của anh!

Thấy An Tư Tình ngoan ngoãn làm theo, nhếch cặp mông trắng mượt tròn trịa về phía anh, đồng thời lắc lư vài cái không biết là cố ý hay vô tình!

Cây gậy to lớn mà Thiệu Kình Phong mới rút ra khỏi huyệt của cô lập tức sưng to lên thêm, anh từ phía sau hôn lên tấm lưng trắng tinh hoàn mỹ của cô, sau đó phập một cái chôn gậy thịt vào sâu bên trong!

Anh cúi người dính sát vào cơ thể cô, hai tay vòng ra trước ngực An Tư Tình, mạnh mẽ xoa nắn cặp ngực vốn càng thêm đầy đặn vì rũ xuống, di chuyển vòng eo, va chạm hơn một trăm lần, đưa cô lên mây trong lúc An Tư Tình mất khống chế và hét lên!

Sau khi đạt được cực khoái, An Tư Tình mềm mại nằm xuống ghế, lại bị Thiệu Kình Phong lật người, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên miệng cô: “Em thoải mái không? Bây giờ đến lượt anh!”

An Tư Tình vội dùng tay đẩy ngực anh, “Không phải nói chỉ một lần thôi sao?”

Thiệu Kình Phong gật đầu: “Đúng rồi, nhưng anh không nói một lần là bao lâu, dù sao còn một quãng đường dài, coi như gϊếŧ thời gian!”

Cứ như vậy, An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong đè và chà xát trong toa suốt chặng đường, cho đến khi tàu dừng lại, anh mới ngừng hoàn toàn!

An Tư Tình gần như không còn sức đứng trên hai chân, cô yếu ớt thở hổn hển trong vòng tay anh. Thiệu Kình Phong giúp cô mặc quần áo, sau đó bọc áo khoác, ôm cô đi ra ngoài!

------oOo------