Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 44: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Cô

Ánh mắt Cố Mãng tối sầm, yên lặng nhìn cô, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào một loại cảm xúc phức tạp nào đó.

Khương Xán đột nhiên nhớ lại, khoảng thời gian này cô vừa đi gặp khách hàng vừa nghiên cứu tư liệu của khách hàng, anh ta đừng có mà hiểu lầm gì nha………

“Cố Mãng, tôi, tôi không phải có ý đó!” Cô vội vàng biện hộ, “Tôi nhất định sẽ không phản bội hôn nhân của chúng ta đâu, chuyện tôi nói dối anh là chỉ……”

Cô dừng lại một lúc, liếʍ môi, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Là nói, nếu một ngày nào đó, anh phát hiện rằng tôi không xứng đáng để anh đối xử tốt với tôi như vậy thì anh sẽ làm gì?”

Cố Mãng nhìn nàng hồi lâu, khẽ cười.

Anh không nói gì, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xán áp vào l*иg ngực dày của anh, nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Nhịp tim này mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Giọng anh khàn khàn, “Ngủ đi.”

Cô bật cười, vòng tay nhỏ ôm eo anh, khẽ nhắm mắt lại.

Đó là một giấc ngủ rất ngọt ngào.

Cố Mãng trước giờ luôn quen ngủ một mình nên đêm nay không ngủ được. Cánh tay của anh dùng làm gối cho Khương Xán, cả người đều là cơ thể của cô, cho nên anh không dám nhúc nhích.

Đến sáng hôm sau, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện người phụ nữ nhỏ nhắn hài đang quấn lấy người anh như bạch tuộc, chân thon dài trắng nõn vắt ngang eo, hai tay nhỏ ôm cổ anh, vẫn còn đang nghiến.

Dáng ngủ của cô ấy không được ưa nhìn cho lắm, nhưng rất dễ thương lại chân thực.

Anh mỉm cười, không nhẫn tâm quấy rầy mộng đẹp của cô, nhẹ nhàng xoay cô sang bên khác, cẩn thận xuống giường nấu bữa sáng.

Khương Xán thức dậy sờ bên cạnh không có người, trong lòng giật thót một cái, chạy chân trần ra ngoài.

“Tỉnh rồi à?” Cố mãng đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, “Thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi cô, mau đi rửa mặt rồi tới ăn cơm đi.”

Cô nhìn bữa sáng trên bàn, mặc dù là chỉ là một quả trứng luộc, bánh mì, sữa bò đơn giản, nhưng ngon hơn rất nhiều so với những thứ cháy khét lần trước, lần này đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng Khương Xán, cô càng lúc càng cảm thấy bản thân không cưới nhầm người.

“Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói với anh.” Ăn được một nửa, Khương Xán chợt nhớ ra, “Ngày mai tôi đi công tác, e rằng sẽ không ở nhà bốn năm ngày, anh tự lo cho tốt bản thân.”

“Đi công tác?” Vẻ mặt của Cố Mãng điềm tĩnh, quét thêm bơ lên miếng bánh, “Đi đâu? ”

“Đi Ương Thành.”

Bàn tay đầy bơ của Cố mãng đột nhiên dừng lại, một làn khói mù mịt vô hình lướt qua mắt anh.

“Công ty của các cô đã kinh doanh đến Dương Thành luôn rồi à?”

“Ừm.” Khương Xán gật đầu, “Lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi, kêu tôi mở rộng thị trường ở Ương Thành. Nếu như thành công, tôi sẽ được thăng chức làm giám đốc kinh doanh đó!”

“Thực ra, tôi vốn không muốn tranh gì cả.” Đôi mắt trong veo và giọng nói rất nhẹ nhàng, “Nhưng Phương Tấn Dương, Trình Tiêu Tiêu bọn họ thực sự ức hϊếp người quá đáng, tôi muốn tự bảo vệ bản thân, nên chỉ có thể nỗ lực làm việc ngày ngày tiến lên…..... với lại theo tôi tính, nếu tôi trở thành giám đốc kinh doanh thì thu nhập của tôi sẽ gấp ba lần lương của hiện tại!”

Cô liếc nhìn Cố Mãng, người đàn ông vẫn vô cảm.

“Chồng à.” Khương Xán nắm nhẹ tay anh và cười nói: “Đợi tôi có tiền rồi thì chúng ta sẽ mua trả góp một căn nhà lớn hơn, sống thoải mái một chút! Tôi sẽ mua một chiếc xe giá rẻ để khi anh không có việc gì thì có thể lái ra ngoài dạo, không cần phải chen chúc trên xe buýt nữa!”

Cố Mãng ngước nhìn cô, đôi mắt to xinh đẹp đầy khao khát tương lai.

Nhà? Xe?

Những thứ này anh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cho dù nhà lớn thế nào, xe đắt thế nào, thì trong mắt anh nó lại bình thường giống như miếng bánh mì bơ trong tay anh lúc này vậy.

Nhưng người phụ nữ trước mặt trong mắt cô ấy đều là anh này, trên đời này sẽ không có người thứ hai.

Chân mày Cố Mãng khẽ nhúc nhích, tim như bị một tảng đá lớn chặn lại, thở không nổi.

“Đồ ngốc.” Anh xoa xoa đầu cô, “Thật sự muốn nuôi tôi à?”

Khương Xán ngây người, “Đúng thế, sao vậy?”

“Đều là đàn ông nuôi phụ nữ, chứ làm gì có chuyện vợ nuôi chống chứ!”

“Trong khoảng thời gian này anh cũng đang tìm việc, chắc cũng sắp có rồi.” Anh nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không để em gánh vác mọi việc một mình, gia đình này là của hai người, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Khương Xán nhìn anh hồi lâu, cười ngọt ngào, vừa bóc một quả trứng gà đặt vào đĩa của anh.

Ngày hôm sau cô cùng đồng nghiệp An An đi Ương Thành.

Ương Thành không giống với Giang Châu, mang phong cách cung đình. Nếu như nói Giang Châu là một tiểu thư khuê các duyên dáng thanh lịch thì Ương Thành lại là một cô công chúa hoàng tộc quyền quý.

Máy bay vừa hạ cánh, Khương Xán đã gọi điện cho Cố Mãng để báo bình an.

“Chồng, em đã đến nơi rồi.” Cô mỉm cười nhìn xung quanh. Hai người đang đi dạo trên phố trung tâm thương mại sầm uất của Ương Thành, xung quanh đều là những tòa nhà cao chọc trời, An An đang mải miết chụp ảnh khắp nơi.

Cố Mãng điềm tĩnh đáp lại một tiếng, “Bên cạnh em còn có ai khác à?”

“Đúng vậy, An An đi cùng em.” Khương Xán nhẹ giọng nói, “Cô ấy rất ham chơi, không muốn về khách sạn, cứ kéo em ra ngoài đi dạo.”

“Ừm, vậy thì hai người cẩn thận, nơi đất lạ quê người, đừng để đi lạc.”

“Em biết rồi!”

“Ở Ương Thành có rất nhiều nơi rất thú vị.” Cố Mãng mỉm cười, “Lát nữa anh sẽ gửi cho em một vài địa chỉ, sau khi em với đồng nghiệp làm việc xong thì có thể đi dạo một chút.”

Khương Xán sửng sốt, trầm mặc một lúc rồi hỏi anh, “Chồng à... anh, lúc trước anh từng đến Ương Thành rồi à?”