Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương 27: Chương Anh Yêu Em P1

Sáng hôm sau

Sau khi nó thu dọn hành lí xong thì đi xuống gặp hắn và 2 ả hồ li kia đang nói chuyện

Nó hôm nay mặc quần bò dài màu trắng rách te tua, đi giày thể thao trắng trong cute lắm cùng với chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đỏ cá tính, nó đội mũ có chữ "EXO" đính ở đầu. nó đeo khuyên tai đinh màu trắng có đính đá hồng, 1 tay cầm điện thoại, tay còn lại kéo vali

- Anh hãy cho bạn ý 1 cơ hội nữa, em muốn kết bạn với bạn ý - ả Linh nói

- Em quá lương thiện rồi, loại con gái như cô ta em ko phải để ý làm gì - hắn cười xoa đầu ả Linh

- Ơ bạn xuống rồi - ả Đoan nhìn thấy nó cười khinh bỉ

Nó chẳng nói gì cả mở máy iphone 6 ra gọi cho người tới đón

- Hừ nếu bạn xin lỗi mình sẽ tha thứ và cho bạn ở lại - ả Linh đứng dạy đi lại chỗ nó

- Thôi khỏi mất công bạn bày kế đuổi mình - nó nói giọng lạnh lùng chưa từng có làm 2 ả rợn người còn hắn thì thấy lạnh trong tim

- Bạn nói gì - ả Linh định giơ tay lên tát nó

- 1 lần là quá đủ, tôi sẽ ko nhận thêm cái tát nào đâu - nó bắt đc tay ả Linh rồi đẩy ả ngã lăn quay xuống đất

- Đừng tưởng bạn học võ mà tôi ko đấu lại đc bạn nhé - ả Linh nói rồi đứng dạy

- Biến trước khi tôi tức giận - nó nói

- Bạn...hứ - ả Linh ko nói gì ra chỗ hắn

- Thôi tôi đi đây, khi nào anh Phong tới bảo anh ý là tôi đi rồi nhé - nó nói rồi bước đi

- Khoan đã - hắn nói

- Có chuyện gì - nó hỏi

- Trước khi cô đi, tôi muốn biết có phải cô làm hay ko, những việc đó - hắn nói

- Nếu phải thì sao....mà ko phải thì sao - nó nói

- Cô nói rõ hơn đi - hắn nói

- Anh à sao phải dài dòng là ả làm em thành ra như vậy - ả Linh nói rồi chỉ tay lên chỗ bị dị ứng

- Em im đi, cô mau trả lời tôi - hắn trùng mắt gằn giọng nói

- hừ - nó cười khinh bỉ

- Phải đó là tôi làm - nó nói rồi bước đi

- Hừ coi như tôi nhìn nhầm cô - hắn nói

- Ừ coi như anh ko có mắt - nó nói rồi bước ra xe

Trong xe

- Alo anh à, em chuẩn bị bay qua Mỹ để quản lí công ty, em bay chuyến 9h, - nó nói chuyện với Phong

- Thế à, còn hơn 2 tiếng nữa mới bay, anh thu sếp lịch rồi ra tiễn em - Phong nói

- ukm em cũng đang ngồi ở quán cafe tên thượng lưu chờ tới lúc đó anh - nó nói

- Ukm anh phải giải quyết số chuyện, em cứ ngồi ở đó đợ anh 1 lúc - Phong nói rooiff cúp máy ngay

- Ơ - nó ngơ chưa từng thấy

Tại chỗ hắn

King...Kong..King...Kong

- Ai đó - ả Đoan ra mở cửa

- TÔi sao - Phong trừng mắt với ả

- Cậu tới đây có việc gì - hắn nhìn Phong hỏi

- Thì để chứng minh em mình trong sạch, tuy em ấy ko nói gì, nhưng tôi đã cho 2 vệ sĩ chuyên môn giới sát thủ đi theo để bảo vệ em ấy - Phong nói

- Sao tôi lại ko thấy họ - ả Linh khinh bỉ nói

- Thì tất nhiên họ ko kè kè theo em ấy mà đứng từ xa theo dõi, đã là sát thủ thì ko thể lộ diện - Phong nói

- Thế sao - Ả Đoan mồ hôi lạnh nói

- Hôm nay tôi đưa cho cậy cái video này, trước khi tôi đi coog tác, tôi đã có dự cảm ko lành, nên tôi cho 2 sát thủ đó 1 người đi theo dõi Linh và Đoan và như tôi mong đợi đoạn băng này nói lên tất cả - Phong nói rồi lém cho hắn 1 cái đĩa

- Anh à đừng nghe hắn nói - ả Linh sợ hãi nói

- Im đi - hắn nói tồi bặt tivi lên xem đoạn băng

Sau khi xem xong hắn đen mặt

- Sao anh thấy thế nào - Phong hỏi

- Anh à, tất cả đều là giả anh phải tin em - Ả Linh quỳ xuống

"Chát"

Hắn tát ả Linh 1 cái thật đau

- Alo cho người đến đây lôi hai người này về bang đợi tôi sử lí - hắn gọi điện cho thuộc hạ

Ko lâu sau ả Linh và ả Đoan bị lôi đi

- Anh à, em ko có làm - ả Đoan kêu lên

- Anh à anh phải biết là em yêu anh nhất mà - ả Linh thét lên

- Mau lôi chúng di - hắt gằn giọng

- Noi cho tôi biết Băng ở đâu - hắn nhìn Phong nói

- Cậu còn có tư cách để nói diều này sao - Phong nhìn hắn nói

- LÀm ơn tôi xin cậu - hắn quỳ xuống nói

- Em ấy hồi phục trí nhớ rồi - Phong nói

- Tối qua khuya lắm em ấy gọi cho tôi, em ấy nói em ấy nhớ lại 1 số thứ, và tôi đã nói hết cho em ấy, vậy tôi hỏi cậu lúc đó cậu đang ở đâu và làm gì - Phong nói cầm cổ áo nó lên

- Tôi....

" Bốp "

Phong đấm hắn 1 cái làm áu chảy ra trên khóe miệng

- Cậu ko thể nào nghe thấy cái giọng hôm qua của em ấy suy sụp như thế nào đâu, đau khổ như thế nào đâu cậu có biết ko - Phong nói

- Tôi hối hận lắm rồi vậy xin cậu hãy nói cho tôi biết - hắn van xin Phong

- Em ấy sắp lên máy bay rồi, tôi sẽ ko để cho cậu gặp em ấy đâu - Phong nói

- Sao, em ấy bay chuyến mấy giờ - hắn hỏi

- 8h giờ đã 8h45 rồi cậu ko thể đến kịp đâu, có lẽ lần này đi em ấy sẽ ko trở lại - Phong nói

" Vèo"

Hắn chạy xe thật nhay đến sân bay

Tại sân bay

- Băng em đâu rồi - hắn đi vòng quanh sân lẩm bẩm tên nó

- Chuyến bay quá Pháp lúc 8h cất cánh - tiếng của loa báo tin vang lên

- Ko - hắn chết lặng người

Khi giời khỏi sân bay, hắn ghé vào quán cafe để bình tĩnh lại bỗng hắn nghe thấy 1 giọng nói quen thuộc

- Cô ơi cho cháu 5 suốt KFC cớ lớn ạ - nó nói

- A mình ko nhìn nhầm chứ - hắn rụi mắt

- Ơ anh đang làm gì ở đây - nó nhìn hắn khi thấy hắn tới chỗ ngồi của mình

- Đòi nợ - hắn nói

- Anh muốn bao nhiêu - nó nói

- Muốn em - hắn nói rồi ôm chầm nó

- Ơ bỏ tôi ra - nó đẩy hắn ra

- Anh xin lỗi - hắn nói

- Anh ko cần xin lỗi, tôi nói rồi tất cả những việc đó là do tôi làm - nó nói

- ko anh biết hết mọi chuyện rồi, em ko cần phải nói thế đâu, anh xin lỗi - hắn nói

- Vậy à, vậy xin anh bỏ tôi ra - nó nói

- Tại sao em ko nói hết mọi chuyện cho anh - hắn hỏi

- ngoàm ngoàm" anh sẽ tin sao - nó nói

- Tôi... - hắn nghẹn lời

- Haizzzz anh về đi, tôi ko cần sự thương hại đó đâu - nó nói

- Tôi ko thương hại em, tôi muốn đến đây để nói rằng tôi yêu em - hắn nói

Còn nữa...........