Cô bị đau mà tỉnh lại, cả người như bị tháo ra rồi ghép lại vậy. Toàn thân cô đau đớn, cô nằm trên xe cấp cứu hơi mở mắt ra, y tá nhận ra được liền lập tức chạy lại gần nói cô kiên trì thêm một lát, sắp đến bệnh viện rồi, rồi lại ‘hỏi số điện thoại của người nhà là bao nhiêu, thông báo cho người nhà qua đây ký tên đi’.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lý Diệc Phàm. Cô đem số điện thoại vẫn luôn nhớ ở trong đầu đọc cho y tá nghe, y tá giúp đỡ lấy điện thoại gọi điện nhưng lại phát hiện gọi được. Cô ấy vội vã hỏi còn số của những người khác không, nhưng Văn Tranh lại vì đau đớn mà ngất đi rồi.
Hết cách, thai phụ đã xuất hiện hiện trạng vỡ nước ối rồi, chỉ có thể đưa vào phòng phẫu thuật trước, trước khi chuẩn bị tiêm thuốc mê, cô lại tỉnh lại lần một lần. Bác sĩ nói rõ tình huống cho cô biết, đứa trẻ hay người mẹ đều có nguy hiểm, phải ký vào bản cam kết phẫu thuật, bắt buộc phải có người nhà đến ký vào bản cam kết phẫu thuật mới có thể tiến hành phẫu thuật.
Lần này cô gọi cho chị gái, Văn Thư rất nhanh liền nghe máy, bên đó rất ồn ào, tựa như đang ở một nơi rất đông người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gọi số tự động, nghe thấy chị gái dịu dàng hỏi cô làm sao thế, cô không kìm được mà rơi nước mắt, uỷ khuất giống như một đứa trẻ.
Bác sĩ mở loa lên rất nhanh liền đem tình huống hiện tại nói một lần, chỉ nghe thấy Văn Thư gấp gáp nói: “Được, tôi lập tức đến đó, làm phiền bác sĩ nhất định phải bảo vệ người lớn lẫn đứa bé.”
Lúc này một giọng nói của đàn ông từ xa vọng đến nói: “Văn Thư, em muốn đi đâu thế, chân của em…cẩn thận…”
Văn Tranh nghe ra được, đây chính là giọng nói của chồng cô Lý Diệc Phàm.
Thì ra không nghe điện thoại là vì đang ở bên người mình yêu sao…
Thì ra em nên tỉnh mộng rồi…
Văn Tranh bị đau từng cơn từng cơn mà tỉnh lại, toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là phần bụng.
Bảo bảo____
Văn Tranh không còn cảm nhận được bảo bảo liền hoảng loạn lên, một mực vùng vẫy muốn chạm vào phần bụng, cô muốn xác nhận sự tồn tại của bảo bảo, nhưng mà thuốc tê vẫn chưa hết, đến tay cũng không nhấc lên nổi, người ở bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh lại, vội vã tiến lên trước.
“Tranh Tranh, em thế nào rồi? Có đau hay không?” Văn Thư lo lắng cầm lấy bàn tay đang truyền nước biển của cô.
Văn Tranh nhìn vào cô ấy, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là nước mắt, “ Chị…bảo bảo của em…bảo bảo đâu…”
Văn Thư dù có kiên cường, nhưng nhìn thấy Văn Tranh thế này, cũng không kìm được cùng cô khóc oà lên.
Lý Diệc Phàm hút xong điếu thuốc quay lại, cả mặt trầm trọng bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hai người phụ nữ khóc đến thương tâm, vô cùng đau đầu.
Trang Lộc đi theo phía sau bước vào, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Anh ta đau lòng bước lên trước ôm chặt lấy Văn Thư, đưa Văn Thư đi ra ngoài.
Cứ để hai cô gái ở trong này không biết khóc đến khi nào mới chịu thôi.
Lý Diệc Phàm tiến lên phía trước, lấy khăn giấy đưa cho Văn Tranh lau mặt, anh như bị hóc xương cá ở cổ họng mà nói “Bác sĩ nói…bảo bảo không giữ được, nên…”
Trong lòng anh cũng rất khó chịu, khi nghe Văn Thư hoảng loạn nói với anh rằng Văn Tranh vào bệnh viện rồi, trái tim anh siết lại. Hai người vội vã chạy đến bệnh viện, không ai biết rằng, anh vừa run rẩy đôi tay vừa ký vào tờ đơn cam kết phẫu thuật.
Vào một khắc ấy anh mới biết rằng, anh càng quan tâm Văn Tranh và đứa con của hai người họ hơn cả trong tưởng tượng của anh.