Từ sau khi buồn bã rời khỏi nhà hàng, tinh thần của Văn Tranh có chút ngẩn ngơ, lời cuối cùng mà cô gái kia nói với cô vẫn còn văng vẳng bên tai “Bà cô à, tôi thấy cô thật sự đáng thương, luôn nịnh hót lấy lòng chồng của mình, nhưng vẫn không nhận được sự xem trọng.”
Chính vì nhìn thấy thái độ không lạnh không nhạt của người đàn ông kia đối với Văn Tranh, cô ta mới luôn một mực quấn lấy người đàn ông ấy đòi add wechat, cô ta cho rằng anh cũng giống như những người đàn ông sống bằng nửa thân dưới kia, không thèm để tâm đến vợ của mình. Cô ta trẻ tuổi lại có kinh nghiệm chỉ cần ngoắc ngoắc tay là anh liền đến ngay, nhưng lại không ngờ rằng thế mà lại vuột tay mất rồi!
Nhưng mà Văn Tranh lại không biết những điều này, cô đang tủi thân buồn bã đi trong dòng người đông đúc, cô không muốn về nhà, đi dạo khắp nơi, đâu đâu cũng tốt hơn cái căn nhà lạnh lẽo kia.
Đột nhiên cảm giác thấy thân thể bị đυ.ng một phát, cái túi ở trên tay bị một cỗ sức mạnh kéo lấy, bởi vì trọng tâm không vững, cả người cô liền ngã nhào về phía trước. Văn Tranh vô thức che chở cái bụng ngửa mình về phía sau, nặng nề ngồi phịch xuống đất. Cô bị ngã ngồi xuống đất.
Văn Tranh đau đớn không thể dậy nổi, yếu ớt nói với những người đi đường: “Bắt tên cướp…”
Có vài cô gái tốt bụng tiến lên trước đỡ lấy cô, nhưng Văn Tranh cảm nhận được hạ thể lạnh lẽo, cảm giác ướt đẫm khiến cô có cảm giác không lành, lúc này có một cô gái nói: “Ai ya, chị gái ơi, chị…ở dưới của chị chảy máu rồi !”
Người đi đường sôi nổi đứng nói chuyện, có người gọi giúp 120 [2], trước khi Văn Tranh ngất đi chỉ cảm thấy phần bụng đau nhói…
“ Bảo bảo…”
[2] 120: Số điện thoại cấp cứu ở TQ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô giống như được quay về khoảng thời gian rất lâu trước kia, vào lúc đó Lý Diệc Phàm thường hay đứng ở cửa trường học đợi chị gái rồi cùng nhau về nhà, còn cô cũng sẽ canh giờ đứng đợi ở cửa trường học giả vờ bất ngờ chạm mặt sau đó sẽ chần chừ rồi đi theo hai người về nhà. Thực ra cô không ngốc, cô đã sớm nhìn ra được là anh thích chị gái mình, thậm chí là đang theo đuổi chị ấy, nhưng mà đấy chỉ là do anh đơn phương yêu thầm, Văn Tranh cảm thấy bản thân mình vẫn còn cơ hội, dù gì thì gần quan cũng được ban lộc mà.
Lý Diệc Phàm thường hay chán ghét cô vì cô làm bóng đèn, cứ luôn lấy con côn trùng mà cô sợ nhất để dọa cô, nhưng mà không ngờ rằng cô sợ thì có sợ, nhưng cô vẫn mang khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi tèm nhem đi theo ở xa xa phía sau, có đuổi thế nào cũng không đi.Cô của lúc ấy có mười con trâu cũng không kéo đi được, cũng không biết bản thân đã dính phải bùa mê thuốc lú gì mà lại thích một người đàn ông lạnh lùng đến thế.
Chỉ là, lúc cô té ngã anh sẽ bước đến đưa tay cho cô, lúc cô bị bạn học xa lánh, anh sẽ đến ngồi cùng bàn ăn cơm với cô, lúc cô khóc lóc anh cũng sẽ không nói lời nào mà ngồi ở bên cạnh với cô.
Cái tính không cự tuyệt cũng không tiếp nhận của người đàn ông khiến cô vừa bối rối vừa do dự, nhưng cuối cùng lúc kết hôn, cô cảm thấy tất cả mọi thứ cô bỏ ra đều là xứng đáng.