Khi ăn cơm, trên bàn bày ra rất nhiều món ăn, mẹ Văn và mẹ Trang bỏ công sức ra làm rất nhiều món ngon, còn có hải sản tươi, nhưng Văn Tranh không có cảm giác ngon miệng, thỉnh thoảng cô dùng đũa chung gắp thức ăn cho Lý Diệc Phàm, nhưng anh đều gắp qua một bên, không đυ.ng tới, cô buồn bã và không gắp cho anh nữa.
Mẹ Văn gắp miếng thịt rang cháy cho Văn Tranh, rồi nhắc cô ăn nhiều hơn, đau lòng nhìn thấy cô gầy gò hơn trước.
Thật ra mấy hôm nay Văn Tranh không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy những món béo ngậy dầu mỡ nhà cô cảm thấy buồn nôn, món nhạt thì không muốn ăn, nên mới ốm đi nhiều như vậy.
Văn Thư đều nhìn thấy hết, sau bữa cơm tới món trái cây tráng miệng, cô ấy đẩy đến trước mặt Văn Tranh, trách móc Lý Diệc Phàm: “Diệc Phàm, em sao vậy, dạ dày Tranh Tranh không khỏe, em cũng không dẫn nó đi bệnh viện khám xem thế nào, kéo dài như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”
Văn Tranh sợ chồng hiểu lầm, nhanh chóng đáp trả: “Không phải đâu, chị, anh ấy không biết, chỉ mấy ngày gần đây đột nhiên em thấy không khỏe, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Văn Thư trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Em cứ bảo vệ nó, thật không có lương tâm mà.”
Văn Tranh ở bên cười thay câu trả lời.
Lý Diệc Phàm nói: “Lỗi của em, em không chú ý, chút nữa em sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện khám.”
Văn Thư biết Lý Diệc Phàm là người nói được làm được, mỉm cười với anh.
Chịu đựng một hồi, Lý Diệc Phàm cũng mở miệng mời Văn Thư đến sân sau để nói chuyện riêng.
Sau khi nói một tiếng, hai người cùng nhau rời khỏi, thậm chí Lý Diệc Phàm còn đi phía sau để bảo vệ, không để cô ấy đυ.ng phải những chỗ có góc cạnh.
Trong lòng Văn Tranh đã chua xót nay lại thêm phần khổ sở.
Cô thấy biểu hiện của anh rể tương lai vô cùng bình tĩnh, cuối cùng nhịn không được lén đi lên lầu, quả nhiên thấy hai người đang nói chuyện bên dưới cửa sổ phòng làm việc ở sân sau.
Họ đang nghiêm túc thảo luận về việc công ty của anh có ý định mời đoàn múa của Văn Thư đến biểu diễn trong cuộc họp thường niên năm nay, xem ra cuộc nói chuyện diễn ra rất tốt đẹp.
Văn Tranh chỉ dám hé một chút khe hở nhìn xuống, hoa ở sân sau đã nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống giữa một đôi giai nhân, nếu như quay thành phim, nhất định sẽ làm xiêu lòng bao cô gái.
Vài cánh hoa rơi trên mái tóc dài của Văn Thư, Văn Thư đang tính phủi xuống, vừa mới giơ tay thì Lý Diệc Phàm liền giữ tay lại, ý bảo cô ấy đứng im, từng cánh từng cánh, anh dịu dàng gỡ xuống, trong mắt đều là hình bóng của đối phương.
Văn Thư như biết điều gì đó, liền rút tay lại, lùi một bước, tiện tay vỗ về mái tóc, đề nghị quay vào nhà, Lý Diệc Phàm chỉ còn cách đút tay vào túi, đồng ý đi vào.
Trên lầu Văn Tranh ngồi dựa vào tường, cô không khóc, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, cô chán ghét bản thân mình đứng trong góc tối nhìn trộm thiên đường, vừa tự ti lại vừa đáng thương.