ĂN EM ĐẾN NGHIỆN

Chương 1

Tiết tử Lê gia-Lê lão gia, có bốn cô con gái nhưng cũng đủ khiến ông đau đầu.

--------------------------------------

Đứa lớn-Lê Hương Hương, bộ dạng tròn vo, cá tính thẹn thùng, hướng nội, chỗ khiến cho Lê Lão gia phiền não nhất, chính là con gái rất thích khóc, lại thích ăn, mà cực yêu thích socola, sở trường là đem đồ ngọt làm bữa ăn chính.

Đứa thứ hai-Lê Hưng Hưng, đừng nhìn bộ dáng gầy yếu, nhưng có được sức bật của gấu tính tình bạo hỏa khiến người không dám khen tặng, mà chỗ làm cho Lê Lão đầu lo lắng chính là đứa nhỏ tính tình kiêu căng nóng nảy, dường như suốt ngày luôn chân luôn tay không lúc nào chịu yên tĩnh.

Đứa thứ gia-Lê Đồng Đồng, tuy rằng có một đầu tóc dài đen nhánh, diện mạo cũng thanh thanh tú tú, nhưng nếu làm nó mất hứng, nó liền ân cần mở miệng liên tiếp hỏi thăm cho người nhà của người khác, từ tổ tiên cho tới lão thầy, đều có thể lọt vào danh sách ân cần thân thiết hỏi thăm, đây cũng chính là chỗ khiến cho Lê Lão gia đau cả đầu.

Đứa thứ tư-Lê Tiêu Tiêu là cô con gái Lê Lão gia tha thiết trông cậy, rốt cục cũng có vẻ giống người bình thường một chút, ngọt ngào, đáng yêu, bề ngoài gần như không có gì để soi mói; khuyết điểm lớn nhất chính là đứa con này yêu tiền như mạng, chỉ cần chỗ nào có tiền, vất vả như thế nào nó đều cố gắng nhảy vào nghiên cứu.

Lê Lão gia ngồi ở trên sofa, nhìn bức ảnh chụp trước đây cảu bốn cô con gái, trương* mặt của ông gắn đầy mây đen.

*trương: tấm, khuôn mặt

Ai! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm như thế nào đây? Con gái của ông diện mạo không tệ đi, như thế nào hiện giờ lại biến thành một vấn đề nan giải, nếu cá bảo bối không gả ra ngoài, lưu lại ở nhà biến thành "lỗi thời"(gái già) thì phải làm sao bậy giờ?

Thở dài rất nhiều lần, trong đầu của Lê Lão gia nhanh chóng hoạt động.

Phương pháp tốt nhất chính là – đem các bảo bối gả ra ngoài, để cho các ông xã tương lai dạy dỗ chúng nó!

----------------------------------------

Lê Hương Hương bình thường không có chí lớn, chỉ cần mỗi ngày có thể ăn đồ ăn ngon, cho cái dạ dày tham lam và cái miệng tham ăn được no, như vậy cô sẽ cảm thấy hôm nay là một ngày hoàn mỹ.

Với cái bằng cấp đại học của cô, cư nhiên lại cam tâm chịu thiệt đi làm phục vụ ở quán cafe khu đông Đài Bắc giống như học sinh thời trước vừa đi làm vừa học, vì đơn giản đo làm ở quán cafe vĩnh viễn đều có thể ăn bánh ngọt mỹ vị.

Cô có hai má trắng nõn tròn vo, thân hình nhỏ nhắn có chút đẫy đà, trên người mặc váy jean liền thân, làm cho cô thoạt nhìn giống một nữ sinh viên, trông càng đáng yêu.

Cô ở quán cafe như cá gặp nước, không loại công việc có thể vừa học vừa làm này có cái gì hy ho mà nàng lại thích thú, bởi vì làm việc ở trong phòng luô tràn ngập hương vị thơm lừng của bánh ngọt và và phê, sẽ làm cho cô có tâm tình vui vẻ cả ngày.

Lúc này, tiếng chuông trên cửa thủy tinh phát ra tiếng vang, Lê Hương Hương đứng tại quầy liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

“Hoan nghênh quý khách!” thanh âm của cô ngọt ngào, giống như mật đường, ngọt ngào tinh tế cơ hồ đam người ta hòa tan ra.

Người vào đây là một người đàn ông cao lớn, toàn thân tây trang, tóc húi cua, diện mạo tuy rằng không tệ, nhưng là ngũ quan khắc dâu trên mặt không có biểu cảm gì, thật đúng là giống sư tử vận sức chờ phát động.

Lê Hương Hương ánh mắt dừng trên người đàn ông, phát hiện diện mạo hắn có chút hung thần ác sắt, mà gương mặt lại dọa người. Ánh mắt cô chớp cũng không chớp, cứ như vậy mà nhìn người đàn ông đi vào quầy tiền.

“Mời… Xin hỏi tiên sinh muốn ăn cái gì?” Lê Hương Hương thanh âm khẽ run, vì người đàn ông này rất giống với đại ca hắc đạo.

Người đàn ông hơi khiêu mày kiếm, nhìn hai má Lê Hương Hương giống cái bánh bao trắng noãn, cùng với thái độ sợ hãi kia, hơi không vui mở miệng.”Một tách café đen” Ánh mắt hắn giống như con chim sắc bén, cơ hồ muốn nhìn thấu nội tâm cô.

“Tốt thôi.” Lê Hương Hương sợ hãi đột nhiên đứng lên, nhưng vẫn cố gắng làm hết phận sự mới xoay người chuẩn bị cafe cho người khách.

Không đến 3 phút, Lê Hương Hương mang cafe đen đi tới trước mặt người đàn ông, nở nụ cười chuyên nghiệp “Tổng cộng là chín mươi tệ.”

Người đàn ông lập tức đưa tiền, chuẩn bị tiếp nhận cafe trong tay Lê Hương Hương, cô bởi vì sợ hãi khí thế của hắn, lại bởi vì đυ.ng chạm đến bàn tay ấm áp của hắn, không nghĩ tới tách cafe như vậy mà bị đổ.

Cafe rớt ra khỏi cái ly, nóng tay của người đàn ông không nói, tay nhỏ bé của cô cũng bởi vì khí nóng mà lùi về, làm cho cái ly cứ như vậy bay ra ngoài.

Tách cafe dừng ở trên tây trang của người đàn ông, làm ướt tây trang của hắn, thuận thế chậm rãi thuận chảy xuống cơ thể hắn.

“đáng chết!” Người đàn ông rống lên, phát hiện tây trang của mình bị làm bẩn.

“A…” đồng thời Lê Hương Hương thét chói tai, tay chân hoảng loạn “Thực xin lỗi, thực xin lỗi” Cô làm sao có thể ngốc như vậy chứ?

Đồng thời tự trách, cô hốc mắt mang nước mắt, nắm lấy khăn tay lao ra khỏi quầy, đi tới trước người đàn ông, tay nhỏ bé liền hướng trên người hắn lung tung mà lau.

Từ đầu tới chân, tỉ mỉ lại tới lui mà lau, Lê Hương Hương nhỏ bé giống như tiểu nô tỳ, cứ như vậy chà lau tội trạng rắc rối của chính mình.

Người đàn ông nhìn động tác vội vàng của cô, cùng với thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay nhỏ bé kia từ trong ngực hắn chuyển qua bên hông, lại chuyển qua bộ vị quần dài của hắn, tuyệt không thẹn thùng.

Mẹ nó, nàng là người mượn cớ ăn đậu hủ hắn sao? Người đàn ông bất mãn đem Lê Hương Hương đẩy ra, thân hình đẫy đà của cô chao đảo rồi ngã xuống đất, nội y hình chữ V vừa vặn ánh vào trong mắt hắn.

Hai luồng miên nhũ đầy đặn bị quần bra màu hồng bao bọc, hơn nữa làn da của cô trắng nõn càng giống bánh bao mềm mại, khiến người nhịn không được mà huyết mạch phẫn trương.

Lê Hương Hương hốc mắt hiện lên hơi nước, ngồi chồm hỗm ở trước mặt người đàn ông, độ cao vừa vặn, nhắm ngay đũng quần hắn, tư thế hai người thoạt nhìn cực kỳ ai muội.

Người đàn ông thở hốc vì kinh ngạc, bởi vì Lê Hương Hương một điểm rụt rè của cô gái đều không có, khuôn mặt để sát vào thân thể hắn, hai tay đặt lên địa phương quan trọng nhất của hắn.

Cô rốt cuộc muốn làm gì? Hắn thấy tay nhỏ bé của cô vẫn như cũ lấy khăn lau, hướng tơi giữa hai chân cao thấp của hắn di động, một loại cảm xúc khác thường từ trong lòng dâng lên.

Đáng chết! Hắn muốn lui ra, thì thấy cô khóc thút thít, nước mắt lưng tròng, giống như nàng dâu nhỏ thời cổ đại.

“Cô đừng làm nữa!” Người đàn ông quan sát khắp nơi, cũng may bốn phía của quán cafe, cũng may bốn phía quán cafe không có người, hắn gầm nhẹ một tiếng, muốn ngăn cản động tác của cô.

Cái miệng nhỏ nhắn Lê Hương Hương dẹt ra, nước mắt tựa như sâu chuỗi ngọc đứt đoạn.“Tôi không phải cố ý…”

“Đứng lên” Hắn dám đem cô kéo đến, nhưng thân thể cô lại bởi vì nhất thời đứng lên, nên không vững ngã xuống ngay vào trong long của hắn, một cỗ hương thơm mang vị ngọt xông vào mũi.

Cả người cô ngã xuống, tiến vào trong lòng hắn, môi cô vừa vặn để tại cằm hắn, bộ dáng hai người thoạt nhìn càng thêm ám muội.

“Lê Hương Hương, cô đang làm cái gì?”