Hạ Tri Hạ bưng một chén mì lên lầu, nhìn về phía Thẩm Đồng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, sắc mặt hồng nhuận cùng đôi mắt ướŧ áŧ, trên bàn trà có một ly sữa bò.
“ Đồng Đồng, sao giờ này rồi mà vẫn chưa ngủ?” Hạ Tri Hạ đi đến phía sau Thẩm Đồng hỏi.
“Hả, cô.” Thẩm Động bị doạ giật mình. “ Nóng quá, con ngủ không được nên ra đây hóng mát. Mà trễ vậy rồi sao người lại ăn mì?”.
“À, ta làm cho chú con ăn. Con trở về phòng ngủ đi, tuy mai được nghỉ nhưng vẫn nên giữ thói quen dậy sớm, không thể quên được.” Nói xong Hạ Tri Hạ liền qua phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ, người đàn ông hai mắt nhắm nghiền, bờ vai trần áp lên giường, cánh tay rắn chắc đáp lên trán lộ ra lông nách rậm rạp. Dưới thân dươиɠ ѵậŧ đang đỉnh lên quần ngủ tạo thành lều trại nhỏ, do lúc nãy bị Thẩm Đồng khơi mào du͙© vọиɠ vẫn chưa được đập tắt, hương vị nam tính nồng đậm quanh quần khắp phòng.
“Luật Xuyên, Luật Xuyên, trước tiên lên ăn một chút rồi ngủ tiếp.’’ Hạ Tri Hạ đẩy đẩy cánh tay Nghiêm Luật Xuyên nhằm đánh thức anh dậy.
Người đàn ông lắc lắc đầu, không có ý muốn ngồi dậy.
Hạ Tri Hạ đem khay đồ ăn đặt ở đầu tủ giường rồi nhìn về phía chỗ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh, trong lòng trầm xuống. Cô cởϊ qυầи áo ra, lấy dịch bôi trơn ma sát lên tiểu huyệt rôig kéo quàn lót của anh xuống, côn ŧᏂịŧ thô cứng lập tức nảy ra bên ngoài.
Tâm tư nhỏ của Hạ Tri Hạ muốn hầu hạ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, trước là dùng miệng mình mυ'ŧ lấy qυყ đầυ đang bành lớn , liếʍ đến túi con cháu rồi ôn nhu ngậm trứng dái trong miệng, miệng rung lên tiếng hút “tí tắc’’.
Nghiêm Luật Xuyên thoải mái mà than nhẹ một tiếng, mở nửa con mắt nhìn về phía người vợ đang ra sức phục vụ dươиɠ ѵậŧ mình. Nghĩ đến bản thân lúc nãy nổi lên du͙© vọиɠ với cháu gái, trong lòng sinh ra chút áy náy. Nhưng vừa nghĩ đến đã tưởng tượng ra, cháu bé còn nhỏ như vậy, tính tình lại chân thật đơn thuần có lẽ cũng không biết việc mình đã làm với cô có ý nghĩa gì. Vì thế nên trong lòng anh cũng vơi đi cảm giác tội lỗi.
Mặc kệ suy nghĩ của anh là gì thì tóm lại trong lòng anh đã nổi lên du͙© vọиɠ với cháu gái, cùng với thời điểm hiện tại đã bắt đầu nảy mầm.
Hạ Tri Hạ là bác sĩ nên có thói quen ở sạch, khi qυყ đầυ tràn ra chất nhầy tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến cô dâng lên cảm giác ghê tởm. Đây quả là khổ hình đối với cô nhưng vì cô yêu người đàn ông này, cô tình nguyện hầu hạ anh, chỉ để anh có thể thoải mái hơn.
Cô đem cây côn ŧᏂịŧ liếʍ đến khi ướt dầm dề, Hạ Tri Hạ vội cầm lấy bαo ©αo sυ, bao lấy côn ŧᏂịŧ. Rồi tách hai chân mình tách ra , tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ ngồi thẳng lên tiểu huyệt.
“a...a.aaaa......’’ Qυყ đầυ cực đại mở ra huyệt động mang đến một luồng điện lưu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Hạ Tri Hạ mềm nhũn, người ngã ngửa ra, rốt cuộc đã nuốt trọn cây côn ŧᏂịŧ .
Nghiêm Luật Xuyên thì bất động để cho Hạ Tri Hạ một mình khống chế tiết tấu. Bên trong có da^ʍ thuỷ nên cũng không có cảm giác nóng bỏng cũng không đủ thoải mái, tầm tuổi này của cô cũng đã mất đi sự co dãn, làm không sướиɠ. Anh nhắm mắt lại suy nghĩ xa xăm, lại nghĩ đến cháu gái có nộn huyệt ướŧ áŧ, chỉ cắm vô miệng thôi mà cũng có thể mẫn cảm đến độ qυầи ɭóŧ ướt đẫm, nếu côn ŧᏂịŧ có thể cắm vào thì không biết là sẽ mê hồn cỡ nào nữa....
Nghĩ vậy làm bụng dưới của người đàn ông cũng căng thẳng theo, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng tiết ra chút ít. Anh chợt hoảng hốt rút côn ŧᏂịŧ ra, đi vào nhà tắm không hề quan tâm đến người phụ nữ đang nằm xụi lơ trên giường.
Chờ Hạ Tri Hạ thu dọn xong, Nghiêm Luật Xuyên đã dựa lên đầu giường hút hơn nửa điếu thuốc lá. Cô sớm đã được thoả mãn, đem đầu mình thẹn thùng mà dựa vào ngực anh, ngón tay vẽ vòng trên l*иg ngực người đàn ông, lời ngọt ngào tình cảm : “ Luật Xuyên, em yêu anh”.
Tâm tư Nghiêm Luật Xuyên không bình thương nên đối với Hạ Tri Hạ hơi áy náy vì thế vòng tay ôm lấy người phụ nữ, bờ môi hôn lên mái tóc cô, thấp giọng nói:” Ngủ đi, anh ở đây” ( editor có lời muốn nói: Đàn ông miệng nói ngọt ngào , không thể tin đâu chị em).
Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm, bên trong có người phụ nữ dựa vào ngực người đàn ông, mang theo ý cười nhắm mắt lại. Còn người đan ông ánh mắt mờ mịt , không biết đang nghĩ đến cái gì.
L J:>>>>>>>>>>>>>>>>.