Edit: Tui là Hủ
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Những ngày sau đó, Tần Niệm dường như thật sự ngoan ngoãn ở nhà cũ hầu hạ chủ nhân nhà họ Tần (Tần gia chủ).
Mấy ngày liên tiếp Tần Mục không về, đôi khi quản gia sẽ giục cậu về xem một chút, dù sao thì quản gia vẫn một lòng thuỷ chung với đứa nhỏ lớn lên dưới mí mắt của mình.
Nhờ có quản gia mà Tần Mục ở công ty cũng có thể biết rõ như lòng bàn tay nhất cử nhất động của đứa con hoang kia.
Cậu không hận con hoang, mà cậu chỉ hận chủ nhân Tần gia, giấc mơ về một gia đình hoàn hảo của cậu cứ như vậy tan tành một cách tàn nhẫn.
Chuyện của Tần gia vẫn chưa bị truyền ra ngoài, cha Tần vẫn một mực chờ Tần Mục buông tay để có thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận mới của Tần Niệm để y không còn bị coi là đứa con hoang chướng tai bị người khác chỉ trích.
Công ty vẫn luôn đi đúng hướng, ngoại trừ việc hai ngày trước cậu không đến công ty nên chưa xử lý xong tài liệu ra, còn lại đều không có chuyện gì quan trọng.
[Thiếu gia, thiếu gia Tần Niệm đã mang cơm cho cậu rồi, bây giờ chắc cũng sắp đã đến công ty.] - Bác quản gia.
Tần Mục đặt điện thoại di động xuống, ấn nhẹ thái dương, không hiểu sao mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy rất mệt mỏi, thể chất mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi.
Vết thương trên người cậu đều đã lành, cậu cũng đã ném đoạn ký ức khó chịu đó ra sau gáy, nếu có thể cậu mãi mãi không muốn nhớ lại những ký ức này nữa.
Đứa con hoang này, mấy ngày trước khi nhìn thấy đối phương, khí chất của đối phương rất khoan thai, trong sáng, cũng không biết là thật hay giả.
Không ai có thể làm ngơ trước một tập đoàn khổng lồ như tập đoàn của nhà họ Tần, mà y còn nhận được sự đồng ý của cha Tần, chỉ cần có thể vượt qua trót lọt cửa ải Tần Mục này, Tần Niệm sẽ có thể sở hữu cổ phần của tập đoàn nhà họ Tần.
Thật ra hồi trước tập đoàn nhà họ Tần cũng không có quy mô lớn như bây giờ, lúc ấy cha Tần và mẹ Tần cũng có thể coi là hôn nhân trong kinh doanh, chỉ là hai người đều ưng ý nhau nên sau khi kết hôn thì càng ngọt ngào hơn mật ong.
Nếu không phải tại trận tai nạn xe cộ cướp đi mẹ Tần, mà công ty của mẹ cậu lại không có người kế thừa, nên sau khi sáp nhập hai công ty lại với nhau thì mới đạt đến đỉnh cao như vậy.
Tần Mục là người thừa kế được chỉ định bên gia tộc của mẹ cậu, đó cũng là lý do tại sao cha Tần về hưu sớm.
Dù sao thì một nửa tiếng nói trong tập đoàn nhà họ Tần cũng nằm trong tay của nhà mẹ Tần, cha Tần không khống chế được chỉ có thể từ chức trước, nhường cho Tần Mục nắm quyền.
May mắn thay, Tần Mục không phụ sự mong đợi của mọi người, trình độ quản lý của cậu còn mạnh hơn nhiều so với cha Tần.
"Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!"
Trợ lý gõ cửa ở bên ngoài: "Tổng giám đốc Tần, có một người tự xưng là em trai Tần đến đây mang cơm cho ngài".
Nhanh như vậy đã tự nhận mình là em trai cậu rồi ư?
Tần Mục nói: "Mời vào".
Lần đầu tiên nhận được điện thoại từ nhà cũ của Tần gia, trợ lý còn không tin lắm, anh ta biết Tần Mục là người thừa kế duy nhất của Tần gia, tình cảm vợ chồng giữa ông Tần và bà Tần mặn nồng như vậy, em trai ở đâu ra.
Không ngờ Tần Mục lại ngầm thừa nhận.
"Anh hai, em mang cơm tới cho anh". Người thanh niên bước ra từ sau lưng trợ lý, cầm hộp cơm cao cấp trên tay.
Tần Mục nói với trợ lý: "Tôi hy vọng không ai biết được chuyện này".
Trợ lý vội vã gật đầu: "Vâng, người vẫn luôn do tôi chiêu đãi".
"Ừ".
Trợ lý thức thời đi ra, anh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
Xem ra thanh niên đó đúng là con ngoài giá thú, quả là hào môn rất sâu.
Tần Niệm vẫn mặc áo phông và quần jean đơn giản, cả hai món y mặc đều không đáng bao nhiêu tiền.
Tần Mục nâng nhẹ cằm: "Ngồi đi".
Đôi mắt Tần Niệm không được tự nhiên đảo quanh văn phòng, hai tay đặt lên đầu gối, cực kỳ kỷ luật và thận trọng.
Tần Mục vẫn đang bận rộn với công việc của mình: "Tôi đang bận một chút, cậu muốn làm gì thì làm, cần gì thì gọi cho trợ lý vừa rồi là được".
"Không cần đâu, không cần đâu, em đưa xong rồi về luôn là được rồi". Tần Niệm xua tay lia lịa, y nhanh chóng đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Tần Mục ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, nhìn bóng lưng rời đi của y.
Xem ra đối phương thật sự là chỉ đơn giản đưa cơm cho cậu, hơn nữa có vẻ đối phương cũng rất ngây thơ hồn nhiên.
Tần Mục đã nhờ Hứa Phi kiểm tra thông tin của Tần Niệm, chắc là sẽ sớm có kết quả.
Buổi tối sẽ đi dự tiệc chiêu đãi của gia tộc Đức Lai Ý, tất cả những người tai to mặt lớn của thành phố S đều sẽ đến, những người có chút hiểu biết cũng sẽ đi, vậy nên Tần Mục sẽ không phải là tâm điểm của bữa tiệc này.
Bây giờ bên trên đang kiểm soát rất nghiêm ngặt, không cần thiết phải dính dáng đến một gia tộc như vậy.
Cậu quyết định lúc đi ngang qua sân khấu thì cứ khiêm tốn vậy.
Trợ lý hỏi cậu về trang phục yêu cầu, Tần Mục đều từ chối.
Dù sao cậu cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, tốt nhất là không nên làm người khác chú ý, hơn nữa trừ lần lên báo trước khi nhậm chức, cậu cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng, chắc là không ai có thể nhận ra cậu.
Kim đồng hồ trên tường đã điểm một giờ chiều.
Bụng Tần Mục hơi đói, cậu sờ bụng, nhìn thức ăn do Tần Niệm mang tới, Tần Mục cũng không định ăn.
Cậu bảo trợ lý đặt đồ ăn bên ngoài cho cậu, bởi vì cửa hàng ở rất gần nên thức ăn nhanh chóng được giao đến.
Hộp cơm rất tinh tế, trợ lý biết cậu là người không ăn thịt không vui nên hôm nay anh ta đã đặt món thịt kho tàu.
Mùi thơm của món thịt kho tàu từ từ tản ra, Tần Mục di chuyển ngón trỏ, mở hộp cơm ra, nhìn thấy trong hộp cơm có món thịt kho tàu đầy mỡ, dạ dày cậu đột nhiên cuộn thắt lại.
"A ——"
Tần Mục lập tức che miệng lại, suýt chút nữa cậu đã nôn ra ngay lúc nhìn thấy món thịt kho tàu.
Cậu vội vã nhắm mắt lại đậy hộp cơm, cuối cùng cậu vẫn phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn thốc nôn tháo cả nửa ngày.
Bữa sáng cậu không ăn gì nên vốn dĩ cũng chẳng có gì trong bụng, nôn nửa ngày cũng chỉ nôn ra dịch dạ dày.
Trán Tần Mục toát đầy mồ hôi, cậu sờ bụng mình, nơi đó luôn cảm thấy rất khó chịu, giống như ăn nhầm đồ vậy.
Cậu rất ít khi ốm đau, từ nhỏ đến lớn thân thể đều rất khỏe mạnh, lúc ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt tái nhợt trong gương, Tần Mục cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Súc miệng xong, Tần Mục không muốn tiếp tục thấy món thịt kho tàu mà mình từng yêu thích nhất nữa, vừa rồi cậu còn rất đói nhưng nôn xong cũng không muốn ăn cái gì.
Truyện HD
Cậu gạt hộp cơm sang một bên, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi kia, bụng cậu sẽ lại cảm thấy khó chịu, toát mồ hôi hột, cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng thì sau khi Tần Mục ném hộp cơm đi, bật máy lọc không khí trong văn phòng, sau khi không khí được lưu thông vài lần, mùi thịt cuối cùng cũng tiêu tán.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, sau khi bị giày vò như vậy, cậu cũng mất hết tâm trạng đọc tài liệu.
Buổi tối còn có yến tiệc, bụng khó chịu cũng không uống rượu được, quả nhiên đi sớm về sớm vẫn tốt hơn.
Lúc tan làm, môi cậu vẫn còn nhợt nhạt.
Trợ lý muốn đưa Tần Mục đến bệnh viện nhưng cậu đã ngăn anh ta lại.
Yến tiệc nằm ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố, cũng là nhà hàng bảy sao đắt đỏ nhất, nhà hàng này có lịch sử lâu đời, bên trong còn có cả những món đồ cổ đắt tiền để xem, tòa nhà cao ngất ngưởng, được xây dựng với sự kết hợp giữa các đặc điểm của Trung Quốc và phương Tây.
Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không reup.
Lúc Tần Mục lái xe đến nhà hàng, bãi đỗ xe phía dưới nhà hàng đã có rất nhiều ô tô hạng sang, chỉ cần ném một trong những chiếc xe hạng sang này ra ngoài là một gia đình đã có thể sống cả đời không lo cơm ăn áo mặc.
Cậu cũng nhìn thấy một ít biển số xe quen thuộc trong những chiếc xe hạng sang, Tần Mục đỗ xe xong, ở cửa đã có người phụ trách đón tiếp người tham dự.
Sau khi xuất trình thư mời còn phải trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt trước khi được vào.
Lúc này đèn l*иg vừa sáng, bên trong được trang trí rất lộng lẫy, mọi người ngay ngắn trật tự, một số người đã bắt đầu đứng dậy trò chuyện.
Nhìn sơ qua có rất ít người trẻ tuổi đến, đại khái đều là người lớn tuổi nắm quyền đích thân đến, có thể thấy được bọn họ chú ý và cẩn trọng đối với bữa tiệc này dường nào.
Tần Mục vừa bước vào, dáng người cao to cùng khuôn mặt tuấn tú lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Tần Mục nhanh chóng rời đi dọc theo lối đi bên cạnh, cậu vừa nhìn đã thấy một chỗ chắc chắn có thể ẩn núp, nhưng phải đợi yến tiệc bắt đầu mới có thể trốn đi.
Mơ hồ có mùi thịt quen thuộc bay ra từ hướng phòng bếp.
Tần Mục đang bước nhanh đột ngột dừng lại, cảm giác bụng quặn thắt quen thuộc lại ập đến.
Với đôi mắt sắc bén, cậu nhìn thấy có nhà vệ sinh ở phía trước, cậu nhanh chóng chạy tới, nôn khan vào bồn rửa tay.
Tần Mục cau mày, từ khi nào mà dạ dày của cậu trở nên yếu ớt như vậy, xem ra phải tìm thời gian đến bệnh viện kiểm tra mới được.
"Cậu có khỏe không?"
Một giọng nói nam tính trầm thấp đầy hấp dẫn vang lên bên cạnh cậu, anh còn đưa cho cậu một gói khăn giấy.
Tần Mục nhận lấy khăn giấy, giọng nói vừa mới nôn khan xong nên hơi khàn khàn nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao".
Lau khô tay, Tần Mục mới ngẩng đầu nhìn về phía người tốt bụng bên cạnh.
"Anh..."
Người đàn ông trước mặt không phải là người ở khách sạn lần trước sao? Sao anh có tư cách đến đây, chắc là anh đi cùng kim chủ?
Hơn nữa nhìn bộ quần áo trên người đàn ông này, giá cả không hề rẻ, xem ra kim chủ của anh cũng rất thích anh.
Người đàn ông nhướng mày: “Sao vậy?”
Thấy người đàn ông dường như không quen biết mình, Tần Mục cảm thấy thoải mái, như vậy cũng tốt.
“Không có chuyện gì, cảm ơn anh".
Người đàn ông thấy cậu định rời đi liền đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Ayer, tôi có cảm giác giống như tôi đã gặp cậu ở đâu đó".
“Tôi tên là Tần Mục, mặt tôi khá là phổ biến, có thể anh nhìn nhầm rồi".
Có lẽ là người bên gia tộc của mẹ, Tần Mục vội vã bắt tay anh rồi buông ra.
Tên nước ngoài có thể là có nửa dòng máu nước ngoài, kiểu người này rất phổ biến ở khách sạn trước đây.
Ayer mỉm cười thu tay lại, đầu ngón tay còn lưu lại một ít cảm giác làn da mềm mại lạnh lẽo của đối phương, cảm giác có chút mê người.
Dưới ánh đèn, Tần Mục nhận ra mắt của Ayer có một ít sắc xanh lam, cực kỳ sâu, giống như có thể làm người ta nghiện.
Tần Mục không muốn tiếp xúc với anh quá nhiều, có thể đối với đối phương, cậu chỉ là một trong số rất nhiều khách mời mà thôi, không nhớ rõ nhau đối với đôi bên đều có lợi.
“Ngài Ayer, tôi còn có việc phải làm, tôi xin phép đi trước".
Ayer nheo mắt nhìn cậu vội vã rời đi, ngón tay vừa chạm qua ngón tay của cậu nắm chặt lại.
Sao cậu lại đến bữa tiệc này, hay cậu đi cùng với ai?
Không biết vì sao khi Ayer nghĩ rằng đối phương ở cùng với những người khác, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thuộc hạ vội vã chạy đến: "Ông chủ, dạ tiệc sắp bắt đầu".
Ayer gật nhẹ đầu, từ từ xoa ngón tay, nếu đã đến dạ tiệc của anh, chắc chắn anh sẽ tìm được người, chẳng qua chỉ là chơi đùa, đến lúc đấy nói một tiếng với người đi cùng đối phương là được rồi.
Hơn nữa tên cũng có rồi, không cần phí sức tìm làm gì.
Nhưng anh cũng không định tìm đối phương trong dạ tiệc, thứ nhất là vì có quá nhiều người, thứ hai là vì có quá nhiều người quấn lấy anh.
Trong lúc Ayer còn đang đấu tranh, Tần Mục đã sớm rời đi.
Chuyện rời tiệc sớm cũng không có gì lạ, cuối cùng những người còn lại trong sảnh tiệc đều là những người khống chế thực quyền trong lòng bàn tay, những người đến tham gia cho vui cũng đã sớm rời đi rồi.
Tần Mục còn chưa đi được bao xa đã đυ.ng phải Hứa Phi, chưa kịp nói lời nào cậu đã vội vã chạy đến chỗ cách đó không xa nôn khan.