Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Lại đợi một lúc nữa Diệp Tây Thành vẫn không xuống lầu.
Bà nội giục Bùi Ninh: "Con đi xem Tây Thành đang làm gì? Có phải là đang làm việc nhà không?"
"Không đâu bà, lúc con xuống anh ấy đang thay quần áo mà." Bùi Ninh chỉnh lại cổ áo cho bà, "Để con đi xem xem."
Vừa nói xong, Diệp Tây Thành từ trong phòng ngủ bước ra. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuy măng sét cũng đen, giống như bữa tiệc xã giao quan trọng nào đó, có điều bước đi rất vội vàng, vẻ mặt rất nghiêm trọng, anh đang nghe điện thoại, chỉ nghe thấy anh nói: "Ở bệnh viện nào? Được, tôi lập tức qua đó."
Nghe được hai chữ bệnh viện, trái tim của Bùi Ninh vọt lên tận cổ họng, giọng nói không khỏi run lên: "Sao vậy anh?"
Diệp Tây Thành tỏ ý xin lỗi: "Không về quê được nữa, bây giờ anh phải đi Thượng Hải ngay lập tức, Trang Hàm bị tai nạn, tình hình không được tốt lắm. Vừa rồi Tưởng Vân Triệu gọi điện thoại cho anh, chú Trang nghe tin con gái bị tai nạn trực tiếp đau tim ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu ở Bắc Kinh. Trang Hàm bị tai nạn trên đường trở về từ sân bay Phố Đông, vẫn đang cấp cứu."
Anh dùng hai tay siết chặt vai của Bùi Ninh, lời xin lỗi không có cách nào miêu tả, tất cả kế hoạch của anh đều bị phá vỡ, bạn tốt sống chết không rõ, anh không còn tâm trạng nào khác.
Bùi Ninh biết Trang Hàm, là bạn khác giới của Diệp Tây Thành, mỗi lần sinh nhật Trang Hàm, từ trước đến nay Diệp Tây Thành chưa từng vắng mặt, mỗi lần trong điện thoại cô đều nhắc anh: "Ăn không nói."
Đúng vậy, cô không thích Trang Hàm, thậm chí còn ghét cô ta.
Cho đến mãi về sau, người mà cô hận nhất, ghét nhất cuộc đời này chính là Trang Hàm.
Nghe tin Trang Hàm bị tai nạn, vậy mà một chút đau lòng cô cũng không có, có thể là cô quá vô cảm, quá máu lạnh.
Bà nội nghe thấy có người xảy ra tai nạn, đến người nhà còn đang nằm trong phòng cấp cứu, bà liền thúc giục Diệp Tây Thành và Bùi Ninh: "Hai đứa còn ngây ra đó làm gì, nhanh chóng về Thượng Hải đi, mẹ đứa bé này bây giờ chắc chắn không biết làm thế nào, chồng nằm cấp cứu, con gái cũng đang cấp cứu, hai đứa mau qua đó giúp đỡ đi, ông bà ngày nào về quê cũng được, hai đứa nhanh đi đi."
Bùi Ninh đứng đó không chút động lòng, Diệp Tây Thành cho rằng cô không nhớ Trang Hàm: "Trang Hàm là bạn của anh cùng Tưởng Vân Triệu, em đến Bắc Kinh chơi cô ấy cũng đi cùng, còn gọi cô ấy là chị, không nhớ sao?"
Bùi Ninh nhàn nhạt nói: "Làm sao mà không nhớ chứ."
Diệp Tây Thành không nghĩ nhiều đến biểu cảm của Bùi Ninh, cho rằng cô nhớ lại lúc ông bà nằm cấp cứu lúc nhỏ, anh vuốt má cô: "Thu dọn hành lý, chúng ta quay về Thượng Hải, đợi tháng sau rút ra mấy ngày chúng ta quay về, đưa ông bà về quê."
Bên cạnh bà vẫn đang thúc giục hai người.
Bùi Ninh không muốn bà lo lắng, nhanh chóng lên lầu thu dọn vali.
Lều không mang theo, Diệp Tây Thành nói lần sau quay về sẽ ngắm sao cùng cô.
Lên xe, Diệp Tây Thành bắt đầu liên lạc với người quen ở bệnh viện bên đó, các loại liên lạc nhờ vả, điện thoại nhất thời không có thời gian rảnh rỗi, Bùi Ninh ngồi bên cạnh anh đang ngây ra, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc, cô ngồi dịch sang một bên, cách Diệp Tây Thành càng ngày càng xa.
Diệp Tây Thành vẫn đang gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình của Trang Hàm, cô chỉ muốn tìm một đôi nút tai để bịt tai mình lại.
Con người khi ở trạng thái mất cân bằng, không tự giác mà để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Cô nghĩ đến lúc mình nằm viện ở Manhattan, từ phòng cấp cứu đi ra, cô đã có chút nhận thức, bác sĩ hỏi cô làm thế nào để liên lạc được với người nhà và bạn bè.
Khi đó ngoại trừ những người đồng nghiệp trong ngân hàng đầu tư, người được tính là bạn bè chỉ có người bạn thân đang ở nước Úc xa xôi, còn có ông chủ Tề Cận Châu, nhưng lúc đó Tề Cận Châu cũng về nước tham gia hôn lễ của Hạng Dịch Lâm.
Nửa đêm, cô không muốn làm phiền đồng nghiệp.
Cô dùng toàn bộ sức lực mình có lắc đầu với bác sĩ.
Đợi cô hoàn toàn tỉnh dậy sau cơn mê và vượt qua cơn nguy kịch, phòng bệnh ngoại trừ những nhân viên ý tế ra vào thì chỉ còn lại mình cô.
Diệp Tây Thành nghe điện thoại xong xoa xoa lông mày, phòng cấp cứu bên kia vẫn không có tin tức gì, vẫn đang cố gắng cấp cứu.
Anh buông điện thoại, vươn tay muốn ôm Bùi Ninh kết quả tay dừng lại giữa khoảng không, cô ngồi ngoài cùng phía bên phải, kế bên cửa sổ, "Ninh Ninh."
Bùi Ninh hoàn hồn nhưng không quay người lại.
Diệp Tây Thành cho tay vào trong túi quần, bên trong là một chiếc nhẫnm tất cả kế hoạch ngày hôm nay đều bị Trang Hàm làm xáo trộn.
Anh dịch qua, "Sao vậy em?"
Bùi Ninh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.
Diệp Tây Thành ôm cô vào lòng: "Lần sau lại về nhà ở mấy ngày."
Bùi Ninh gạt tay anh ra, đối diện với anh: "Em không đi Thượng Hải, trực tiếp quay về Bắc Kinh." Sau đó ra hiệu cho tài xế: "Chú ơi làm phiền chú cho cháu dừng ở phía trước ạ."
Tài xế giật mình, nhìn gương chiếu hậu, tình huống khó xử.
Diệp Tây Thành vẫn kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy? Hử?"
Bùi Ninh: "Không sao hết, chỉ là không muốn nhìn thấy Trang Hàm."
Diệp Tây Thành không hiểu, trước đây cô cùng Trang Hàm ở chung với nhau coi như cũng được, mặc dù không thân, có điều mỗi khi cô nghỉ hè đến Bắc Kinh, những lúc ra ngoài chơi Trang Hàm đều đưa cô theo cùng.
Hiện tại rõ ràng cô có tâm trạng, anh không yên tâm cô một mình về Bắc Kinh, trong lòng không yên tâm.
Anh nắm tay cô: "Đừng ghen nữa, đổi lại là người bạn khác anh cũng sẽ làm như vậy. Đi Thượng Hải với anh, sau đó về Bắc Kinh."
Bùi Ninh rút tay ra: "Em không ghen! Không đáng! Em đã nói là em không muốn đi, không muốn đi! Anh không nghe thấy hay sao!" Cô đột nhiên tức giận, cũng không thèm quan tâm tài xế vẫn còn ngồi phía trước, "Trang Hàm là bạn của anh, anh muốn đi em cũng không cản, nhưng anh đừng có ép em được không!"
Sau đó lại nói với tài xế: "Chú ơi, dừng xe ở bên kia ạ."
Ngay sau khi câu nói đó nói ra, bầu không khí trong khoang xe đông cứng lại, tài xế chỉ có cách chọn điếc có chọn lọc, hạ vách ngăn cách xuống.
Diệp Tây Thành kìm nén cảm xúc lại, anh không biết mình giẫm phải dây mẫn cảm của cô, đột nhiên bùng nổ.
Anh vẫn nhẹ nhàng nói: "Có thể nói chuyện với anh được không?"
Vẻ mặt Bùi Ninh vẫn cô cảm như trước: "Chẳng có gì để nói cả, bây giờ em muốn về Bắc Kinh, anh bảo tài xế dừng xe lại! Diệp Tây Thành, có thể em bị bệnh tâm thần phân liệt, bây giờ không bình thường, anh đừng nói chuyện với em."
Diệp Tây Thành lần nữa ôm cô vào lòng, cố gắng xoa dịu cảm xúc khó chịu của cô, "Nói ra sẽ tốt hơn."
Bùi Ninh muốn để bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, sự nhẫn cuối cùng trong ánh mắt cô cũng dâng trào: "Vậy em nói cho anh biết, em không muốn gặp Trang Hàm, một giây cũng không muốn gặp! Sự sống chết của cô ta không liên quan gì đến em, em không cần phải đi thăm cô ta!"
Khi chữ cuối cùng được nói ra, sự lạnh lùng trong anh mắt của cô khiến Diệp Tây Thành rùng mình mà tất cả biểu cảm của anh cô đều nhìn rõ, "Có thể bảo tài xế dừng xe chưa?"
Diệp Tây Thành sợ cô kích động nên bảo tài xế dừng xe.
Bùi Ninh cầm túi xách đẩy cửa xuống xe, Diệp Tây Thành nhanh chóng xuống theo, "Ninh Ninh." Anh bước lên một bước nắm lấy cổ tay cô, "Ninh Ninh em sao vậy?"
Ngữ khí Bùi NInh rất nhạt: "Chẳng làm sao cả, mấy năm nay em vẫn luôn như vậy, ích kỷ thờ ơ, lạnh lùng vô tình."
Diệp Tây Thành cảm giác trạng thái của bọn họ dường như lại trở về lúc cô mới về nước, khoảng cách giống như cách nhau một dải ngân hà.
Bùi Ninh quay mặt đi không nhìn anh: "Diệp Tây Thành, thật ra sáu năm này em em đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức anh có thể không tưởng tượng được, bây giờ anh không nhận ra em cũng rất bình thường."
Cô muốn rút tay ra nhưng anh nắm chặt nên cô không rút được.
"Anh buông tay ra chúng ta từ từ nói chuyện."
Diệp Tây Thành lưỡng lự một lúc mới từ từ buông tay ra, anh liếc nhìn đồng hồ.
Bùi Ninh giuc: "Anh đi đi, đừng làm lỡ thời gian thăm bệnh nhân."
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Nói với anh, rốt cuộc em bị sao vậy?"
Bùi Ninh không nói chuyện, ngẩn người nhìn dòng người qua lại.
Diệp Tây Thành xoay người vào xe lấy một chai nước mở ra, đưa cho cô: "Uống nước đi." Anh đợi cô bình phục lại.
Bùi Ninh vẫn không nhìn anh như cũ, trước mắt cô là một mảnh hoang vu.
"Em ghét Trang Hàm, từ năm 10 tuổi đã bắt đầu ghét cô ta, nhưng bọn anh đều thích cô ta, em nghĩ có thể là do nội tâm của em quá u ám, không nhìn thấy sự tốt đẹp của người khác."
Tay Diệp Tây Thành cầm chai nước vô tình dùng sức, nước chảy ra ngoài.
Ánh mắt Bùi Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, giống như ao tù nước đọng, "Lúc ra ngoài chơi cùng cô ta, cô ta đều cao cao tại thượng, em nghĩ như vậy cũng đúng. Bởi vì người ta xinh đẹp, gia đình cũng tốt. Cô ta sẽ luôn nói đùa một cách vô tình hay cố ý, nói rằng em viết thư cho anh, chụp ảnh cho anh, đều có phong cách địa phương đặc trưng của chỗ bọn em, giống như em vậy. Lúc ban đầu em còn cho rằng cô ta khen em, nhưng sau đó em mới biết cô ta cười em quê mùa. Có thể là do em quá để tâm đến những gì người khác nói về mình, quá để tâm đến việc có phải anh cũng đánh giá em như vậy, em cực kỳ cực kỳ hối hận vì đã gửi cho anh bức ảnh đó. Cho dù đã hơn chục năm rồi, trong lòng em vẫn có bóng ma tâm lý. Vì vậy lần này trở về nhìn thấy bức ảnh và những bức thư đó em muốn lấy về."
Diệp Tây Thành giải thích: "Bức thư đó em gửi đến trường học là Trang Hàm lấy cho anh, lúc anh đang đọc thì bị cô ấy cướp mất, không phải là cố ý để người khác xem."
Bùi Ninh lắc đầu: "Bây giờ chả sao hết, có thể cô ta ghen tị với em."
Cô nói tiếp: "Anh biết vì sao em ghét cô ta không?"
Diệp Tây Thành phần nào đoán được, yên lặng nghe cô nói.
Bùi Ninh còn cho rằng bản thân mình lần nữa để lộ ra những vết sẹo này sẽ phát bệnh tâm thần, nào biết được lại bình tĩnh như vậy, giống như đang kể một câu chuyện không liên quan không quan trọng với bản thân mình vậy.
"Em không thích nói những chuyện đã xảy ra, đặc biệt là sáu năm này, kể cả bạn thân em cũng không biết nhiều đến vậy, bản thân em cảm giác nó giống như chuyện cười vậy, lòng hư vinh và sự kiêu ngạo nhỏ nhoi trong lòng em không cho phép em nhắc tới. Em cũng không muốn kể khổ ở chỗ anh, không muốn lấy sự đồng tình từ anh, không muốn vì em mà anh mất đi một số quan hệ nhân mạch, dù sao thì nhà Trang Hàm cũng có quyền có thế. Giống như anh đã từng nói, hai người ở bên nhau là sống tốt ở hiện tại và tương lai, chuyện trước đây không quan trọng, em cũng nghĩ như vậy, vẫn luôn thuyết phục bản thân những chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi. Nhưng những việc liên quan đến Trang Hàm em làm thế nào cũng không thể vượt qua được, em không thể thuyết phục được bản thân mình đi thăm cô ta coi như không có chuyện gì, cho dù là vì anh, em cũng không làm được. Vừa rồi lúc anh gọi điện thoại em đã thử thuyết phục bản thân mình, buông bỏ đi. Nhưng vô ích, một chút em cũng không muốn nhịn nữa, em sợ bản thân mình sẽ sụp đổ, em không cần thiết vì một đoạn tình cảm mà đánh đổi mạng của mình, có phải không?"
Cô lần nữa nhìn về hướng Diệp Tây Thành, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó.
Diệp Tây Thành đưa tay ra nắm lấy tay cô, không nói lời nào, cứ như vậy nắm thật chặt lấy tay cô.
Tay còn lại của Bùi Ninh nắm chặt lấy túi của mình, hóa ra lần nữa nhắc lại trong lòng vẫn còn đau như vậy.
"Ban đầu em đi cầu xin chú Diệp, không muốn chia tay với anh, nhưng chú Diệp không đồng ý, em lại đi cầu xin dì Diệp, nếu như em thi đỗ Harvard, dì đồng ý sẽ thuyết phục chú Diệp giúp em. Hai năm này, dù khổ dù mệt nhưng em vẫn còn niềm tin chống đỡ, sau đó Trang Hàm đến Manhattan, cô ta còn đặc biệt mời em đi uống trà chiều, dùng vai trò của một người chị gái tri kỷ giải sầu giúp em, chăm sóc đủ kiểu. Sau đó cô ta lấy album ảnh trong điện thoại ra nói hai người vừa đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ mấy ngày trước, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy dáng vẻ của anh sau hai năm chia tay. Mặc dù chỉ là bức ảnh, nhưng anh không biết em thỏa mãn như nào đâu."
Nước mắt cô rơi xuống, Diệp Tây Thành lau giúp cô, Bùi Ninh bỗng quay mặt đi, nói tiếp: "Sau đó em lại nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người, hai người mặc quần áo trượt tuyết, cô ta đứng đằng sau anh, hai tay đặt trên vai anh, cằm tựa vào vai anh. Em cố gắng khống chế không được nghĩ nhiều, nhưng sau đó Trang Hàm cho em xem chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ta, còn nói một câu."
Cho đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm và từng chữ của Trang Hàm khi đó: "Tây Thành nhìn trúng mẫu này, nói chị đeo lên rất đẹp, không ngờ là tâm linh tương thông, chị cũng thích chiếc này."
Cuối cùng lúc chia tay, Trang Hàm còn nói một câu: "Em hãy chăm sóc tốt bản thân mình, đừng tự trách, Tây Thành... cậu ấy bây giờ rất tốt, những chuyện trong quá khứ cậu ấy sớm đã cho qua rồi."
Bùi Ninh tự lau nước mắt, "Ngày đó em trở về công ty, dành cả một buổi chiều ngồi trong văn phòng, em không trách anh, dù sao người muốn chia tay cũng là em, đã qua hai năm rồi, không ai có nghĩa vụ phải đợi chờ ai cả. Hơn nữa em cũng không biết mình có thể xin được vào Harvard không, cũng không biết là em xin được vào Harvard rồi chú Diệp có đồng ý không."
Nước mắt chảy dài trên khóe miệng, cô lau đi, "Trong hai năm đó, tâm nguyện lớn nhất của em đó chính là hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm chút, để em sớm có thể nhận được lời đề nghị của Harvard, hoặc là có tia sáng hy vọng. Điều em lo sợ nhất mỗi ngày đó chính là sợ anh có mối quan hệ mới, nhưng cho dù em có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa cũng không chạy nổi với thời gian."
Cô thầm thở dài, sợ nước mắt lại lần nữa rơi xuống, mấy giây sau mới nói tiếp: "Vài ngày trước khi Trang Hàm đến tìm em, em lại bị Harvard từ chối, đó là lần thứ hai em bị từ chối. Sau này chú Diệp biết được giao ước của em cùng với dì Diệp, một chút mềm lòng cũng không có, những lời nói đó đủ khiến em suy sụp. Nhưng vài ngày sau, em bình tĩnh lại, vẫn chưa hoàn toàn chết tâm, em không muốn rời xa anh, em vẫn muốn cố gắng thử một lần nữa, em nghĩ chỉ cần mình kiên trì, một ngày nào đó chú Diệp nhất định sẽ mềm lòng. Không nghĩ rằng ngày hôm sau Trang Hàm lại đến tìm em, sau đó em biết được một tin tuyệt vọng đến nhường nào."
Cô cắn môi, cơn đau lại ập đến, "Đêm đó em đã khóc trong văn phòng mấy tiếng liền, tất cả hi vọng và niềm tin đều không còn nữa. Sau đó em dần dần từ bỏ mọi thói quen liên quan đến anh, cho đến vài tháng sau, lúc sáng em tỉnh dậy cuối cùng nước mắt cũng không còn rơi nữa. Em nghĩ, rất nhanh em sẽ quên được anh thôi, rất nhanh."
Diệp Tây Thành ném chai nước cầm trong tay vào thùng rác bên cạnh, loại đau đớn này, đau đến mức làm tan nát trái tim, anh ôm chặt cô vào lòng, "Ninh Ninh, không phải như vậy..."
Bùi Ninh ngắt lời anh: "Anh đừng ngắt lời em, bây giờ em biết chắc chắn không phải như những gì Trang Hàm nói, có lẽ bọn anh đã đi trượt tuyết cùng với rất nhiều người."
Diệp Tây Thành xen vào: "Anh đến Thụy Sĩ công tác, Tưởng Vân Triệu cùng Trang Hàm qua đó chơi." Anh chơi cùng bọn họ nửa ngày, sau đó Trang Hàm nói muốn mua nhẫn, ai cũng không để trong lòng.
Bùi Ninh tiếp tục nói với chính mình: "Em nghĩ, chỉ cần mình sống nghiêm túc, coi trọng mối quan hệ, em sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng cuối cùng em vẫn bị bỏ rơi, trong mối quan hệ với Hạng Dịch Lâm, em giống như trò cười vậy. Sau này..."
Tai nạn xe đó cô không nhắc đến.
"Mãi cho đến đầu năm nay, em vô tình nghe Tề Cận Châu nói, anh vẫn còn một mình, căn bản không hề yêu ai. Ngày đó em lại khóc, em cũng không biết mình đang khóc gì nữa, em cho rằng anh đã sớm có tình yêu mới cũng đã sớm quên đi em, nhưng không phải. Từ trước đến nay em chưa từng nghĩ bản thân ngu ngốc, sáu năm này, em đã làm rối tinh rối mù cuộc sống của mình, sống như một chuyện cười. Trách ai? Trách Trang Hàm sao? Người ta cũng không trực tiếp nói anh cùng cô ta yêu nhau, là do em quá nhạy cảm, cô ta nói bóng gió một cái em liền tin là thật. Chỉ trách lúc đó em còn quá trẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng tâm tư của một người phụ nữ lại thâm sâu khó lường như vậy, vì mục đích riêng của bản thân mình, có thể không từ thủ đoạn như vậy."
Bùi Ninh ngẩng đầu, đối diện với Diệp Tây Thành, đáy mắt anh rất sâu, cô nhìn không thấu anh đang nghĩ gì, cô cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô nhanh chóng nói ra những điều mình nghĩ: "Lòng dạ em rất hẹp hòi, không có cách nào tha thứ cho ai theo thời gian. Không tính toán với cô ta đã là sự khoan dung lớn nhất của em."
Cô muốn đẩy ra cái ôm của anh, nhưng vòng tay của Diệp Tây Thành quá chặt, cô không đẩy được, "Anh buông tay ra, em muốn bình tĩnh lại."
Diệp Tây Thành nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Đợi về Bắc Kinh anh nhất định sẽ cho em lời giải thích." Điện thoại lại có tiếng chuông, là Tưởng Vân Triệu gọi đến.
Anh trả lời, Tưởng Vân Triệu bên kia lo lắng không yên: "Cậu ở đâu vậy? Tôi đang ở sân bay, chú Trang vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, dì Trang cũng không được, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đang truyền nước."
Diệp Tây Thành trầm mặc hai giây nói: Vẫn đang trên đường."
Bùi Ninh nhân cơ hội này rời khỏi vòng tay của anh, nói với anh: "Anh đừng chậm trễ thời gian nữa, mau đến bệnh viện đi, đó là bạn của anh, anh đừng có yêu cầu em phải đi tới đó cùng anh, không có khả năng. Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn nháo với anh, em về Bắc Kinh xử lý công việc trước.
Đúng lúc có xe taxi chạy qua, cô đưa tay ra vẫy, chạy về bên đó.
"Ninh Ninh!" Diệp Tây Thành không quan tâm đến lời Tưởng Vân Triệu nói, hét lớn gọi cô.
Bùi Ninh không để ý, mở cửa xe, dùng giọng địa phương nói mình muốn đi đến trạm tàu cao tốc.
Tài xế là một phụ nữ trung niên, nhìn cô nước mắt lưng tròng, qua gương chiếu hậu nhìn người đàn ông càng lúc càng xa, bác ấy lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, dùng giọng địa phương nói: "Cô gái, trước tiên đừng vội mua vé, đợi bình tĩnh lại rồi quyết định có muốn đi hay không."
"Cảm ơn dì ạ." Bùi Ninh nhận khăn giấy, nhanh chóng quay mặt hướng ra ngoài xe, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giây phút này, cô đột nhiên cực nhớ đến mẹ mình.
Lời của dịch giả: Huhu chương này thương chị Ninh quá đi mất thôi, sau này anh Thành mà biết chị bị tai nạn xe chắc đau lòng hối hận lắm đây. Tôi muốn ngược anh lắm rồi đấy nhé =))))))