Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 17

Bảo Ngọc tỉnh dậy người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, khác với những lần trước mỗi khi tỉnh lại hắn đều giúp cô thay đồ vệ sinh vùиɠ ҡíи và chuẩn bị sẵn bữa sáng nhưng lần này cô vừa ngồi dậy cả người liền sững lại bên dưới như chảy ọc ra thứ chất lỏng, là di*h thủy ngày hôm qua hắn để lại trong cơ thể. Bảo Ngọc nuốt ngược nước mắt vào trong đứng dậy hai chân run rẩy vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong dòng nước ấm, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra, cô nức nở một hồi cảm nhận từng mạch máu trong cơ thể như được dãn nở còn chưa đủ cô gục cả mặt xuống buồn nước nóng, da đầu như được căng dãn nở khiến cô có chút tỉnh táo, cô bước chân ra khỏi bồn tắm hơi nước nóng vẫn còn quẩn quanh trong cơ thể gọi điện thoại cho Đình Đình

"Sao cơ, mày có nói thật không vậy"

Cô dứt khoát gật đầu

"Vậy ý mày nói là đêm hôm qua mày đã dứt khoát nói hết mọi chuyện ra cho ông đó luôn hả. Rồi, rồi ông ta dễ dàng đồng ý với cậu như vậy hả"

"Đúng vậy, còn nói là đồ chơi khi đã chơi chán rồi thì sẽ phải thay đồ mới. Đó là quy luật tự nhiên. Tao.. Tao"

Đình Đình thấy cô sắp sửa khóc đến nơi liền ôm vào lòng vỗ vỗ "Được rồi được rồi, không sao hết. Tao thấy như vậy lại càng tốt hơn chứ sao nữa, bây giờ mày hãy tập trung hết vào việc học còn vài tháng nữa thôi hai chúng ta cùng thực hiện ước mơ bước vào cổng trường đại học mà chính ta mong muốn"

Nghe những lời Đình Đình nói như vậy, cô cũng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn ra. Liền gạt mọi chuyện sang một bên tập trung vào học hành để vào được trường đại học cô mong muốn đến lúc đó cô sẽ thoát khỏi những con người ác độc máu lạnh trong gia đình

..

Những ngày sau đó cô đến lớp hắn cũng không đòi tìm gặp cô, có gặp nhau cũng là phớt lờ coi như không quen biết, Bạc Diêu Minh vẫn đứng lớp dạy cô tiết Toán nhưng trái với thường ngày ánh mắt hắn lúc nào cũng dán vào người cô là sự không nghiêm túc, thường xuyên gọi lên bảng để trêu ghẹo thì bây giờ liền coi cô như không khí trực tiếp bỏ qua cái tên Lưu Bảo Ngọc

"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc à" một nam sinh ngồi bên dưới khều khều tay cô.

"Có chuyện gì vậy"

"Bà bảo tôi bài này được không"

Dạo gần đây cô đang ra sức để bồi lại kiến thức vì đang bị hổng liền muốn xua xua tay từ chối

"Tôi.. Tôi xin lỗi"

"Bà có người yêu chưa"

"Hả…" cô giật mình khi đột nhiên cậu nam sinh lại hỏi như vậy

"Tôi thấy dạo này bà chăm chỉ lên lớp hơn, có phải thời gian không lên lớp là do bà bận hẹn hò hả"

"Làm… làm gì có, tôi bận việc gia đình thôi"

"Ồ, tôi đùa đùa bà tí thôi"

Tiếng cười đùa của nam sinh và Bảo Ngọc khiến hắn đứng trên bục giảng cũng phải gai mắt, tay cầm chặt viên phấn nghiền nát, ẩn nhẫn dưới bờ môi mỏng kia là hàm răng đang nghiến chặt vào nhau. Nụ cười đó, ánh mắt đó từ trước đó cô chưa dành cho bất kỳ ai

..

"Ê, nghe gì chưa lớp ta sẽ có học sinh chuyển đến đó"

"Thật không vậy, tên là gì ở đâu nam hay nữ vậy"

"Là nữ, nghe nói là rất xinh đẹp"

Thật tình cờ nữ sinh mà mọi người đang bàn tán đến lại chuyển về lớp Bảo Ngọc, Đình Đình ngây thơ lại bĩu môi một cái

"Hừ, nếu không học tốt liền sẽ bị đào thải"

"Đình Đình à"

Cô chủ nhiệm bước vào, theo sau là một nữ sinh phải gọi là vô cùng xinh đẹp và duyên dáng, nàng có sự kết hợp hoàn hảo của ba dòng máu Trung Mỹ và Thái Lan với mái tóc màu sáng đôi mắt to tròn xinh đẹp khiến đám nam sinh phải mê mẩn ngay cả cô cũng phải cảm thán rất xinh đẹp rất dịu dàng

"Tôi tên là Emma Tịnh Kỳ, mới chuyển từ New York về đây. Mong các bạn và cô giáo giúp đỡ"

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Emma được sắp xếp ngồi ngay bên cạnh Bảo Ngọc, rõ ràng cô cảm thấy cô gái này có điều gì đó rất lạ



"Đình Đình, con ranh này mày đi đâu vậy hả. Sao lại không có nhà"

"Nhà hết đồ ăn rồi tao đang trên đường ra siêu thị mua đồ ăn đây nài"

"Vậy hả, nếu vậy mày mua…"

Trước mắt cô là gì đây? Cảnh tượng Emma Tịnh Kỳ bước ra từ khu mua sắm rồi trèo lên xe của Bạc Diêu Minh, cả hai vô cùng tình tứ và ngọt ngào hệt như là cặp tình nhân. Bảo Ngọc lại nhớ lại trước đây, hình như cô cũng từng như vậy lại nhớ đến cảnh tượng hắn cùng Emma Tịnh Kỳ cùng nhau trên chính chiếc giường cùng với cô, cùng nhau lén lút sau mỗi giờ giảng dậy trên lớp ở sau hành hàng hay chính tại văn phòng làm việc của hắn. Cô vẫn đứng như trời chồng nhìn cảnh hắn và Emma Tịnh Kỳ ôm ấp nhau chỉ đến khi ánh mắt hắn quay sang nhìn lại cô Bảo Ngọc liền lúng túng quay sang chỗ khác rồi chạy vụt đi

"Anh à, cô bạn kia hình như là học cùng lớp em. Cô ấy hình như đã nhìn thấy rồi chắc chắn sẽ…"

"Không cần phải lo đâu, nó sẽ không dám làm gì em hết. Anh đưa em đi chơi nha"

Hắn để cô cẩn thận ngồi vào chiếc siêu xe đắt tiền, ánh mắt hắn nhìn cô gái nhỏ con đạp chiếc xe đạp đằng trước mặt bỗng đanh lại, hàm răng bập vào nhau nghiến ken két

..

Các bạn nhấn thích và follow mình nhé. iuuu