Rút gậy thịt ra một chút, không ngờ lỗ mở tử ©υиɠ lại bị kẹp chặt nên phải hơi dùng sức mới rút ra được. Gậy thịt gần như tuột khỏi âʍ đa͙σ, miễn cưỡng chui ra.
Giúp Yên Nhi đứng dậy lau những giọt nước trên người, anh tiến lên một bước. Bỗng anh rút gậy của mình ra thì chỉ nghe thấy tiếng "ọc ọc" một cái, dọc theo hai chân chảy ra rất nhiều thứ.
Yên Nhi chân gần như yếu đi, anh giúp cô tắm rửa rồi bế cô trở lại giường. Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh đột nhiên ôm lấy cô, vòng tay qua đùi rồi vòng qua eo.
Côn ŧᏂịŧ ấn vào hoa huyệt, mông mạnh mẽ đi vào, cảm giác tiểu huyệt sưng tấy lên. Yên Nhi căng phồng, tưởng muốn lại phát dục:
“Làm sao vậy?”
Duy Minh ấn cái mông nhỏ của cô, côn ŧᏂịŧ bị quấn chặt, ấm áp, anh thoải mái thở dài:
“Anh muốn ở trong em. và không bao giờ ra. "
" Nhưng nó căng và dày quá. "
Anh ấy nghe lời cô nói, rất thích và nghiêm túc giải thích:
" Chỉ là em quá chật nên phải tập thôi. Tập thường xuyên một chút, sau này sẽ ổn."
----------------------
"Đừng tưởng rằng Bùi gia đại nhân có tiền! Học giỏi có ích lợi gì, tao muốn mượn đáp án của mày, mày đừng giả ngây thơ! nếu như tao thất bại này...thời gian tới, tao sẽ cho mày một bài học"
Tiếng nhạc trong xe đủ lớn, nhưng nó không che được tiếng gầm rú từ hành lang được bao quanh bởi cây thường xuân bên đường, Aiden ngay khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, phanh gấp rồi lao tới.
Trong hành lang, Thiên Minh bị mấy người vây quanh, hai người giữ cậu dựa vào cột, còn người cầm đầu tát vào mặt cậu, ngậm điếu thuốc vào miệng.
Bùi Thiên Minh cắn chặt môi, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, đôi mắt trong sáng ánh lên tia ngoan cố, không nói gì, giống như một con thỏ sắp bị làm thịt.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, tên cầm đầu nhỏ giọng chửi bới rồi lao tới không ngừng, chộp lấy ống đựng thuốc và đấm cậu một cái.
Một số ít đó là bạn học của Bùi Thiên Minh và họ thích chơi game trực tuyến ở các quán cà phê Internet lớn khi không tham gia lớp học. Trong đề thi này, họ muốn sử dụng đáp án của Minh nhưng bị từ chối, vì vậy tức giận và đến bắt cậu để thanh toán. Nhìn thấy Thiên Minh đập vào mặt đất nằm ngang, Aiden không thể không biến thành tức giận và lao về phía họ.
Thiên Minh đã bị bắt nạt từ khi còn nhỏ, suốt ngày bi đánh nhau bởi bạn học xung quanh. Nhưng Aiden là lần đầu nhìn thấy điều này, anh không còn duy trì hình tượng ôn hòa của mình nữa, chỉ là mấy tên côn đồ chưa cai sữa này , với anh chả khác gì là một miếng bánh.
Nhìn đám người kia đang nằm dưới đất không ngừng rêи ɾỉ, anhthở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn về chúng, thất thanh nói:
"Nếu Thiên Minh lại bị bắt nạt... tương lai, tôi sẽ hỏi các người! ”
Nói xong, anh kéo Thiên Minh đang bối rối bước đi.
Aiden nhớ lại hình ảnh người con trai của mình bị nhiều người ức hϊếp mà không chống cự, anh càng thêm bức xúc. Về đến nhà anh, mạnh tay ném áo khoác lên sô pha, đột ngột xoay người đẩy Thiên Minh xuống giường. Tất nhiên, Thiên Minh hiểu rằng đây là anh muốn "trừng phạt" cậu một lần nữa.
“Anh làm sao vậy?” Thiên Minh muốn giãy dụa, nhưng tim lại run lên khi nhìn thấy con ngươi rực lửa của aAiden.
"Cái gì? Muốn phản kháng sao?“Vừa rồi em bị bắt nạt như vậy, cũng không thấy nói lời nào.”
“Em không muốn đánh nhau" Thiên Minh không chịu thua kém.
Aiden đưa tay bóp cằm cậu, hơi tức giận:
"Học nói ngược rồi?"
Aiden không khỏi xúc động khi nhìn thấy vết sưng, và đưa tay chạm vào mặt cậu. Giọng anh bớt giận dữ hơn nhưng lại thêm phần trách móc và xót xa:
"Đồ ngốc? em bị bắt nạt mà không biết đánh trả à ..."
"Anh hay bắt nạt em ..."
"Chỉ có anh mới có thể bắt nạt em, Người khác không được! "
" Anh thật vô lý ... ưm ... " Thiên Minh chưa kịp nói hết một câu, miệng cậu đã bị Aiden chặn lại ...