Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Ngược Văn

Chương 55: Dụ dỗ mèo nhỏ

Thiên Minh vừa mới tắm xong, người con chưa khô đã xuống lầu tìm Aiden, không nghĩ tới nghe tiếng đổ vỡ ở phòng rượu, vừa mở cửa thấy anh ấy hiếm khi có dáng vẻ chật vật như vậy, có chút bất động thất thần.

Aiden lấy lại thanh tỉnh, nhìn đầu tóc ướt sủng của cậu nhóc thở dài, nhanh chóng lấy khăn khô lau mái tóc ướt cho em ấy, giờ đây người em ấy như một chú mèo con ướt nhẹp, ngoan ngoãn nhờ anh lau tóc.Sau khi lau tóc cho Thiên Minh, anh tiếp tục lau quần áo ướt, cậu nhóc này cũng thật là, đâu phải con nít ba tuổi mà sau khi tắm không lau người đã mặc quần áo. Tình trạng quần áo không nghiêm trọng lắm, nhưng ánh sáng như hữu ý hay vô tình chiếu vào chỗ gợi cảm khiến anh thất thần.

Thiên Minh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và một chiếc quần ống jean mềm mại, không cần phải nói bởi vì ngực trước đã ướt, hai núʍ ѵú nhỏ xinh hiện ra trên quần áo, bởi vì cặp mông xinh đẹp bị quần jean ôm chặt lấy, anh lau nhẹ cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự đàn hồi của vật đó. Hít một hơi thật sâu, cố loại bỏ suy nghĩ không nên có trong đầu.

“Aiden, đừng lau… sắp khô rồi.” Thiên Minh dời tay của Aiden khỏi mông, trên mặt hơi đỏ lên, tựa hồ có chút xấu hổ. Tuy nhiên, sự bối rối này nhanh chóng biến mất sau khi nhìn thấy những lon rượu khắp sàn nhà.

"Anh Aiden, anh có phải đang buồn không ... hay em tới đây làm phiền anh ..." cậu cảm giác như sắp khóc, rất có lỗi.

“Bé ngốc, lại đây ngồi với anh.” anh bó tay với em ấy rồi ngồi trên ghế sô pha, mở cho em ấy một chai nước ngọt: “Uống cái này đi"

“Sao em không thể uống rượu?” Mặt Thiên Minh đỏ bừng, nhanh chóng chộp chai còn thừa của Aiden uống một ngụm lớn, khi vừa dứt liền thở hổn hển mất tự nhiên, thỉnh thoảng thè cái lưỡi nhỏ liếʍ rượu tràn ra khóe miệng.

Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác này làm Aiden phía dưới cứng ngắc.

“Hừm… Em thấy cũng dễ uống mà.” Thiên Minh bình thường trở lại, nhưng sắc mặt thì không, vẫn duy trì vẻ hồng hào khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Bé con học hư rồi, hửm? Muốn bị phạt sao?" anh hỏi đùa, chỉ để xem cậu đỏ mặt xinh như thế nào.

“Không! Đương nhiên không muốn bị phạt!” cậu có chút áy náy, giống như một con mèo nhỏ sợ chủ nhân giận, thật là thú vị.

“Vậy thì anh hỏi em một câu...em đã từng thủ da^ʍ chưa, có bao giờ sờ soạng chính mình chưa?” Anh không nhịn được vươn tay ra, chạm vào chiếc quần mềm mại của cậu.

"Anh, anh làm gì vậy ..." Cậu đỏ mặt định quay đi, nhưng cậu không mạnh mẽ bằng anh. Không muốn kiềm chế, anh lấy tay cậu đặt vào cái dưới thân mình, nói:

"Hình phạt là...giúp anh sờ"

Thiên Minh kêu lên muốn rút tay về, làm sao có thể dễ dàng thoát ra, anh đơn giản ôm cậu ở trên người hôn trên má.

“Anh thích em, đừng cự tuyệt anh, để anh chạm vào em, được không?”

Thiên Minh do dự, hoảng sợ, tay đặt trên côn ŧᏂịŧ của Aiden cả người run lên. Xem ra thật sự không có kinh nghiệm, còn chưa thủ da^ʍ?

"Anh đau, làm ơn đi, Tiểu Minh Minh ..." Anh dùng cách mềm dẻo, cậu nhóc này rất mềm lòng, rất ngoan ngoãn, anh cá là cậu sẽ không từ chối.

"Em ... em không thể làm tốt ..." Em ấy thì thầm nhẹ nhàng, nhưng Aiden đã bắt lấy nó một cách nhạy bén.

“Em làm không tốt cũng không sao, anh sẽ dạy cho em.” Vừa nói, anh vừa mở ra phía trước quần pyjama của mình, để cậu em trai to lớn của mình thực sự cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia.

“Hừ… Anh to như vậy, lại còn nóng nữa…” Thiên Minh có vẻ sợ hãi, nhưng cũng không rút tay, quả thật là một cậu bé ngoan.

"Bởi vì là em, cho nên mới to lớn như vậy. Giúp anh sờ, anh cũng sờ giúp em."

Hai người không nói một lời nào, chơi chiêu trò với nhau. Mắt Thiên Minh nhanh chóng nhòe đi, thở hổn hển nặng nề, côn ŧᏂịŧ đang nhẹ nhàng xoa dịu cũng chấp nhận sự cọ xát của anh.Anh không nhịn được nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, không chút do dự mà phóng thẳng vào, khuấy động chiếc lưỡi non mềm của cậu để mυ'ŧ liếʍ.

“Ahh"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô tình bắn vào lưng ghế sô pha màu vàng nhạt, cậu có vẻ rất xấu hổ, vừa thở ra vừa cố gắng hết sức xin lỗi:

“Anh Aiden, em xin lỗi, ừm… vì đã làm bẩn ghế sô pha của anh. "

" Ngốc, ghế sô pha bẩn là chuyện thường,"

"Tự chăm sóc bản thân không phải là một cậu bé ngoan. Em liếʍ cái em vừa bắn trên ghế sô pha, nếu không ngày mai anh sẽ không giặt được." Aiden lật người cậu lại, mông hướng về phía anh, đầu hướng về chỗ cậu vừa mới xuất tinh.

“Anh à… thật sự phải… liếʍ sao?” Cậu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ đãиɠ, có chút không tin mình lại làm chuyện dâʍ đãиɠ như vậy.

“Đương nhiên, không phải anh luôn dạy em phải có trách nhiệm với những việc em làm sao?” Nhìn em ấy chồm tới thè đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chính mình xuất ra, anh cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp bùng nổ, tranh thủ lúc em ấy không phòng bị, anh kéo chiếc quần jean ôm lấy mông của cậu xuống. Bờ mông của Thiên Minh phơi bày trong không khí ngay trước mắt anh.