Dưới những cú thúc mạnh mẽ của Lâm Duy Minh, thân thể cô dường như không còn thuộc về cô nữa. Cô sẽ chỉ vô thức hét lên theo động tác của anh, cô không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì, cô chỉ muốn trao toàn bộ bản thân cho người con trai này. Trong lúc anh đút mạnh vào cô miệng cũng không nhàn rỗi, hôn lên từng chỗ trên cơ thể Yên Nhi, anh muốn xóa sạch mọi dấu vết do người đó để lại. Cô ôm lấy Duy Minh và cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của Lâm Duy Minh đang lấp đầy cơ thể, cô rêи ɾỉ trong miệng. Duy Minh vừa hôn vừa tìm được môi của cô, hôn một cách độc đoán và cuồng nhiệt, quấy rầy cô mãnh liệt. Yên Nhi hai chân quấn lấy eo Lâm Duy Minh, đóng mở côn ŧᏂịŧ của anh, trong phòng vang lên tiếng lộp bộp, lộp bộp .Sau khi buông ra môi của cô ra, anh nắm lấy ngực của cô nói: "Yên Nhi, em có yêu anh không? :
"Em không thể sống thiếu anh, em chỉ yêu anh và muốn có anh!" nghe lời tâm tình của cô đã làm cho hắn gần như mất đi lý trí, hắn muốn chiếm hữu cô hung hăng mà đâm.
"Ư, a a a ... Yên Nhi ... a ... chỉ yêu một mình anh"
“Papapa——” Động tác đẩy mạnh của Lâm Duy Minh càng lớn hơn, anh đẩy thật sâu vào tử ©υиɠ, sau đó rút cả ra, chỉ chừa lại một chút đầu dươиɠ ѵậŧ trong lỗ nhỏ, rồi lại đẩy mạnh vào sâu. Nó khiến cô đau đến mức suýt chút nữa mất lý trí. Cô thở hổn hển, khóe mắt trào ra nước mắt cực kỳ kích động.
"Ưm ah ah ... Không ... Sắp tới rồi ... ah ah ah anh ... ..." Cô đột nhiên kêu lên, sau đó hai chân ôm chặt lấy eo Lâm Duy Minh, giây tiếp theo, cảm giác được dòng nước nóng phóng ra. Cảm thấy không thể nhịn được nữa, anh cũng nắm lấy eo cô đẩy mạnh mấy chục cái, sau đó đẩy cắm thật sâu vào, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh chảy ra. Yên Nhi cảm giác được tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể khiến cho âʍ ɦộ nhỏ của mình chảy ra nhiều nước, một lúc sau thở hổn hển liền mất đi sức lực. Duy Minh đi ra khỏi người cô, chạm vào mặt cô nói:
“Em chỉ có thể là của anh.” Yên Nhi gật đầu, lộ ra nụ cười trấn an, anh là của cô, cô cũng là của anh. Anh nhẹ đắp chăn bông cho cô nói:
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho em.” Yên Nhi ngoan ngoãn ậm ừ, anh cũng nhìn cô cười nhẹ, xoay người đi ra ngoài. Lâm Duy Minh nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Vẻ mặt của anh trầm xuống, trực tiếp đi xuống lầu. Nhìn thấy Lâm Duy Minh trong phòng em gái mình, Kiến Quốc trực tiếp bước tới. "Cậu ... Ah-" Kiến Quốc định chào Lâm Duy Minh thì bị Duy Minh đấm thẳng vào mặt.
“Cậu điên rồi!” Kiến Quốc kêu lên Lâm Duy Minh lại đấm tới tấp nói:
"Sao anh dám động vào em ấy! Tôi sẽ đánh chết anh!" Nói xong, Lâm Duy Minh bật dậy đánh tới tấp. Anh không kịp né tránh và nhận nhiều cú đấm. Duy Minh tức giận đến mức không nghe lời những người đến can ngăn, Kiến Quốc cũng đã phải đánh trả khi nhìn thấy điều này, và hai người đã đánh nhau kịch liệt. Yên Nhi ở trên lầu nghe thấy tiếng động, dưới lầu không biết có chuyện gì nên lo lắng đứng dậy mặc quần áo đi xuống lầu. Vừa đi tới cửa cầu thang, cô nhìn thấy hai người đánh nhau, trong lòng vội vàng chạy xuống lầu nói:
"Hai người, đừng đánh nhau, cả hai làm sao vậy..." Cô nhìn thấy Duy Minh đã có vết thương trên mặt rồi, cô lo lắng đến mức vội vàng chạy lên. Ngay khi Yên Nhi xuất hiện, Lâm Duy Minh và Đằng Kiến Quốc sợ làm tổn thương cô nên đã dừng lại. Cô vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Duy Minh vẻ mặt căng thẳng:
"anh không sao chứ? Mặt anh bị thương rồi" Duy Minh nhìn cô quan tâm mình, ném cho Kiến Quốc ánh nhìn khinh bỉ rồi cười nói: “Không sao, Yên Nhi, sao em lại xuống, lên lầu đi" Yên Nhi sờ sờ mặt Lâm Duy Minh, bỏ qua lời nói của anh, đứng dậy đi tìm hộp thuốc. Kiến Quốc nhìn cô bận rộn vì Lâm Duy Minh mà không quan tâm chính mình, vẻ mặt anh trở nên tàn nhẫn, trực tiếp đi ra khỏi nhà. Yên Nhi đem hộp thuốc xoa rượu thuốc cho anh, vừa nói vừa lau:
"Anh sao tại sao đánh nhau, còn bị thương nữa...."
"Anh nhìn thấy hắn, anh sẽ không nhịn được." Yên Nhi đau khổ xoa thuốc lên người Lâm Duy Minh, lau mặt xong nói: "Còn có vết thương nào khác không? Sao anh không cởϊ áσ ra để em kiểm tra." Duy Minh cởϊ qυầи áo theo lời nói của cô, cô đưa cho Lâm Duy Minh thuốc xoa trên người. Sau khi kiểm tra tất cả mọi thứ, cô nói: “Không có vết thương sao?” “không, em đã quên một chỗ.” Lâm duy Minh tươi cười đáp. “Ở đâu?” cô vội vàng hỏi. Lâm Duy Minh vươn tay nắm lấy tay cô ấn xuống giữa háng anh với nụ cười nhếch mép.Yên Nhi sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn Lâm Duy Minh trừng mắt. Anh ta vẻ mặt vô tội:
“Anh rất nghiêm túc. Nếu không tin , anh thật sự rất đau lòng đấy.“
"Anh có thể nghiêm túc được không!” cô cảm thấy một cỗ nóng như thiêu đốt , mặt đỏ bừng, dùng tay véo nhẹ một cái rồi. Lâm Duy Minh rêи ɾỉ một tiếng, côn ŧᏂịŧ giữa hông bắt đầu tỉnh lại. Cảm giác được côn ŧᏂịŧ cương cứng, cô như được khích lệ, đặt hộp thuốc sang một bên, hai tay cầm lấy, bắt đầu nhẹ nhàng. Vẻ mặt Lâm Duy Minh thoải mái, nhẹ nhàng gọi tên cô:
“Yên Nhi..." Yên Nhi kéo dây xích quần của Lâm Duy Minh, thả côn ŧᏂịŧ cứng ngắc dày đặc, đan chéo hai bàn tay nhỏ nhắn của cô lên xuống, từ từ cầm lấy, và chăm sóc qυყ đầυ.