Bề Tôi Dưới Làn Váy

Chương 35

Bạch Tiểu Đường bị thủy tinh lạnh làm cho rùng mình một cái, cậu gian nan duỗi tay ra sau sờ, khi sờ đến tay Thường Hành thì khóc.

Hắn thấy vài giọt nước mắt trượt xuống má cậu, lại có vài giọt nước mắt rơi vào cổ áo hắn.

"Thường Hành..." cậu nhìn chăm chú vào Thường Hành trong gương òa khóc.

"Nhớ anh à?" Thường Hành đè trên người cậu khẽ than thở.

Bạch Tiểu Đường vội gật đầu lia lịa, không sợ lạnh nữa, dán cả người lên gương vội vàng hôn bóng hắn. Thường Hành đang ấn gáy cậu đột nhiên run tay lên, muốn kéo cậu vào trong lòng hôn môi, lại không nỡ để cậu khổ sở, cuối cùng cởϊ qυầи cậu ra, duỗi tay sờ miệng huyệt ướt mềm.

Từ khi Bạch Tiểu Đường mắc bệnh, Thường Hành không chạm vào cậu, miệng huyệt dính nước vẫn căng chặt, huyệt đạo mấp máy lại càng chặt.

Hắn đột nhiên ôm cậu đến trước người, nắm chặt cổ tay của cậu sờ xuống bắp đùi: "Tự em cắm được không?"

Cậu vươn hai ngón tay uất ức gật đầu, để Thường Hành đưa chúng đến huyệt đạo, chậm rãi cắm vào.

Trong gương rõ ràng phản chiếu ra bóng Bạch Tiểu Đường, cậu bị hành động dâʍ đãиɠ của mình dọa sợ, huyệt đạo đột nhiên căng lại, thủy dịch chảy ra huyệt đạo.

"Lâu quá không chạm vào, mẫn cảm như vậy à?" Thường Hành đứng trước bồn rửa tay cởϊ qυầи, lại đè lên người Bạch Tiểu Đường, "Trước kia em muốn làm trước gương anh không chịu, hôm nay thỏa mãn em vậy." hắn nâng bắp đùi cậu bế lên, dục căn dữ tợn theo rãnh mông ướŧ áŧ đâm thẳng vào miệng huyệt.

Bạch Tiểu Đường bị hình ảnh trong gương mê hoặc, hô hấp càng thêm dồn dập, hơi ưỡn ngực phập phồng lên xuống.

"Tự mình căng ra." Hắn lại chỉ chọc không nhẹ không nặng ở miệng huyệt, bồi hồi thật lâu cũng chưa thật sự đâm vào.

Cậu vội vàng vươn tay, dùng hai ngón tay căng miệng huyệt phấn nộn ra, ngây ngốc nỉ non: "Cắm cắm..."

Thường Hành hít sâu một hơi, nắm chặt bắp đùi Bạch Tiểu Đường động thân thô bạo thọc vào.

Cậu tức khắc thét lên tựa vào thủy tinh, mông ngậm dục căn vểnh lên thật cao, hai chân cũng tách rộng ra, nước tí tách tí tách nhỏ giọt xuống miệng huyệt bị căng đầy, làm ướt hết tay Thường Hành.

"Phạt em." Hắn bóp eo Bạch Tiểu Đường cười, "Sao em dám quên anh?"

Bạch Tiểu Đường vẫn chưa từ bình tĩnh lại từ trong đau đớn đã bị ngang ngược đâm dính vào thủy tinh, ngay cả dục căn cương cứng cũng dán hết lên gương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước sau làm cậu nháy mắt không còn thần trí, không tiếng động nhẫn nại một lát, đột nhiên ngửa đầu la hoảng lên.

Thường Hành bị huyệt đạo cắn chặt sướиɠ đến thở dốc, ôm Bạch Tiểu Đường càng chặt, dươиɠ ѵậŧ hung hăng va chạm cửa tử ©υиɠ, chơi bắn cậu.

Bạch Tiểu Đường bắn xong mơ màng ngồi trước gương thở dốc, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên thủy tinh lại bắn ra.

Hắn bị tìиɧ ɖu͙© bạo ngược bao phủ bỗng nhiên tỉnh ra một chút, ôm Bạch Tiểu Đường đang ngơ ngác.

Trong phòng tắm hỗn độn, trước gương đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp, Bạch Tiểu Đường còn dán vào, bị Thường Hành ấn vào lòng bất mãn cực kỳ, bủn rủn lắc chân. Ngón tay hắn bồi hồi ở miệng huyệt ướt sũng của cậu, hạ thân cương cứng. Nhưng cho dù cậu đã tiêm thuốc ức chế, hắn cũng không nỡ cắm, nếu cậu lại đến kì phát tình, sợ là cậu vĩnh viễn không tốt lên được.

Cậu bị ăn sạch sẽ không chỉ không khổ sở, còn nhìn chằm chằm gương vui vẻ, ngửa đầu hôn cằm Thường Hành, lại bị râu chọc cho nhíu mày hừ hừ.

"Sợ à?" hắn bế cậu lên ôm vào bồn tắm, "Không phải bị em làm giận hay sao..."

Bạch Tiểu Đường nhìn gương lưu luyến không rời, cho đến khi được thả vào bồn tắm mới ôm đầu gối ngả vào lòng Thường Hành nghịch nước.

"Tiểu Đường của anh không nhớ anh sao..." Thường Hành vốc nước hất lên người cậu, mà cậu thì xoay người, túm lấy dục căn cương cứng của hắn sờ thích không buông tay.

"Em nhớ ra nó trước à?" Thường Hành hơi ngừng thở, cười khổ cho cậu chơi đồ vật giữa hai chân mình.

Cậu chơi đến người run run, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, mềm mại ngã vào lòng Thường Hành, uốn éo mông kẹp dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân.

"Muốn à?" hắn sờ mặt cậu.

Bạch Tiểu Đường né tránh tay Thường Hành, tuy không gật đầu nhưng nhìn có vẻ là vài cái thọc vào rút ra kia cậu chưa được no. Thường Hành bế cậu lên, nương theo dòng nước ấm áp đâm vào, huyệt thịt tức khắc mυ'ŧ lấy, mυ'ŧ cán đói khát mấp máy.

Cậu sảng khoái thở hổn hển, ôm đồ chơi nheo mắt lại.

Thường Hành lại không dám lộn xộn nữa, sợ chạm vào thần kinh mẫn cảm của cậu, nhưng mà cắm như vậy thật sự là ngọt ngào đau khổ vô cùng, tựa như tình cảm của hai người họ, không có hiềm khích nhưng lại thật đáng buồn tràn đầy nguy cơ.

"Cũng được, ít nhất là nhớ lại chút." Thường Hành nằm ngửa trong bồn tắm mệt mỏi cảm khái, "Anh ở trong lòng em chỉ có chút tác dụng này cũng được..."

Bạch Tiểu Đường thật sự là sướиɠ, nằm trong lòng hắn không nhịn được chui xuống nước, cuối cùng bị sặc, ý thức hỗn loạn theo bản năng gọi: "Thường Hành!"

Thường Hành đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy kéo cậu lên: "Anh đây, tiểu Đường anh ở đây."

Bạch Tiểu Đường bị nước sặc ho khù khụ, toàn thân ướt đẫm, nhìn cực kì đáng thương.

"Tắm cũng không yên." Hắn không dám ngẩn người nữa, đỡ cậu ngồi trong bồn tắm.

Cậu ôm đồ chơi khụt khịt, huyệt đạo cũng co rút theo, mυ'ŧ Thường Hành đến da đầu tê rần không biết mình có nên đứng dậy hay không. Vì thế hai người họ cứ ngồi như vậy. Nước lạnh đi, hắn xả thêm nước ấm, cậu ngâm đến choáng váng mới ngáp một cái, đầu gục xuống xuống cọ vào cổ hắn.

Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, bế cậu lên, để dục căn của mình chậm rãi rời khỏi huyệt đạo, lại dùng khăn tắm bọc cậu đưa lên giường trong phòng ngủ.

Bạch Tiểu Đường ngồi trên giường mơ màng lắc chân, thỉnh thoảng có giọt nước theo cẳng chân chảy xuống, có lẽ là ngâm nước ấm lâu nên hoa hải đường ở đầu vai nở rộ.

"Thường Hành..." cậu nhỏ giọng thì thầm, "Cho em sờ..."

Thường Hành chán nản, đi đến bên giường đứng yên trước mặt Bạch Tiểu Đường, đầu người này không nghiêng không lệch mà đập lên dục căn.

"Bạch Tiểu Đường!" hắn nghiến răng nghiến lợi kéo cậu ra.

Cậu lại trông mong mà dán lên, há miệng làm bộ muốn liếʍ, thè lưỡi ra, cuối cùng làm Thường Hành nóng nảy, ấn vai Bạch Tiểu Đường đè cậu xuống dưới thân, kéo chăn bọc lấy cậu, động tác liền mạch lưu loát không dừng. Khi Bạch Tiểu Đường phản ứng lại, Thường Hành đã tắt đèn phòng ngủ, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.

Bạch Tiểu Đường lắc eo, một tay lén lút thò ra ngoài chăn, sờ soạng cầm dục căn của Thường Hành: "Bắt được anh."

Gân xanh thình thịch trên thái dương hắn, hắn gỡ ngón tay cậu ra.

Bạch Tiểu Đường không thuận theo dịch sang cạnh Thường Hành, bị đẩy ra một lần lại nhích qua một lần, cho đến khi hắn không chống cự nữa mới sung sướиɠ cầm dươиɠ ѵậŧ thô dài.

Thường Hành đè đầu Bạch Tiểu Đường lại, ngón tay thô bạo cắm vào tóc của cậu, cậu cầm được dục căn mông không tự chủ được nhếch lên, rơi vào mộng đẹp trong tình triều nóng bức. Hắn lại bị cậu làm cho chật vật, không thân thiết trong thời gian dài lại bị cậu chọc cho dục hỏa đốt người, qua mấy đêm sắc mặt kém đi hẳn, đáy mắt cũng phun ngọn lửa dục cầu bất mãn.

Bạch Tiểu Đường không phát hiện ra, ngủ một giấc đến hừng đông, cảm thấy thứ mình đang nắm cứng lên, xích qua hôn một cái.

Hắn rêи ɾỉ một tiếng từ kẽ răng, xoay người đè cậu trên giường, kéo hai chân cậu ra cắm dục căn ở giữa hai chân đâm vào rút ra, cuối cùng bắn ở miệng huyệt mới dừng lại.

Bạch Tiểu Đường cong mông xem miệng huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò đến giữa háng Thường Hành ngửi ngửi.

Hắn dùng một cánh tay che mắt, nằm ngửa trên giường thở dốc, cảm thấy dục căn bị đầu lưỡi ướt mềm liếʍ, tức khắc bật dậy, dục căn nửa cương không cẩn thận thuận thế đâm vào trong miệng Bạch Tiểu Đường.

Cậu chớp chớp mắt, rêи ɾỉ khàn khàn một tiếng.

"Bậy bạ!" Thường Hành hồi thần, xách Bạch Tiểu Đường sang bên cạnh, thành thạo mặc quần áo, lại thấy cậu chưa đã thèm ngậm ngón tay mυ'ŧ, buồn bực đi đi lại lại trong phòng, "Anh đúng là điên rồi... Bạch Tiểu Đường chờ em khỏe lại, xem anh xử em thế nào!"

Cậu mυ'ŧ tay xong, mông trần chạy đến phòng tắm rửa sạch sẽ giữa hai chân, lại run rẩy mặc quần áo. Thường Hành nhìn mà mắt bốc hỏa, chờ cậu mặc xong rồi nhào qua túm tay Bạch Tiểu Đường. Bạch Tiểu Đường cũng thật sự cố chấp, tay hắn duỗi đến đâu cậu cũng trốn, một lòng một dạ muốn nắm dục căn của đối phương, hai người ở phòng ngủ náo loạn, ôm nhau lăn từ đầu giường đến cuối giường, không ai chịu thua.

Thường Hành chơi với cậu một lát bỗng nhiên cười, Bạch Tiểu Đường tức giận hừ hừ, giống con mèo tức giận, dùng đầu ngón tay nhéo tay hắn, lại dùng tay như bảo vệ thức ăn cầm dục căn của hắn.

Bạch Tiểu Đường không biết nặng nhẹ, lại kéo quần hắn xuống, vì thế Thường Hành bị cậu bóp đến hít khí, không thể đẩy cậu ra, lại không nỡ đẩy cậu xuống, đến cuối cùng lại bó tay hết cách, bị Bạch Tiểu Đường chặn tay, thở hồng hộc chịu thua.

Trên mặt Thường Hành không có ánh sáng, mà Bạch Tiểu Đường thì diễu võ dương oai cưỡi trên eo hắn, vuốt ve chiến lợi phẩm của mình. Thường Hành muốn động đậy, cậu lại siết chặt dươиɠ ѵậŧ Alpha nhà mình xoa tới xoa lui. Nếu cậu mọc đuôi, giờ phút này nhất định là đang đắc ý vẫy loạn.

"Bạch Tiểu Đường em chờ đấy..." Thường Hành bực bội đến mức nói không nên lời, "Anh muốn chơi chết em!"

Cậu nghe nhưng làm như không nghe thấy, sờ đủ lại bò qua ngửi, ngửi đến hơi say mới đứng dậy, mặc kệ Thường Hành đang nằm trên giường, mình thì chạy ra phòng khách.

"Chơi chết em..." tay hắn nắm thành quyền lại buông ra, lặp lại rất nhiều lần mới chật vật bò dậy mặc quần, "Nhất định phải chơi chết em... Bạch Tiểu Đường em nhớ kỹ cho anh, anh nhất định phải chơi chết em!"

Cậu ngồi trên sô pha vô cớ rùng mình, hoang mang nhìn khắp nơi, nằm trên đệm tựa chán đến chết mà gặm hoa quả sấy.