Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 41: Thân Trong Vòng Vây

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Yêu Tướng tương ứng Tụ Nguyên cảnh.

Nếu như Tư Thái Gian thật sự cấu kết với Yêu Tướng, không chỉ có Phiêu Miểu Phái, ngay cả thành Bạch Phù cũng sẽ có nguy hiểm.

"Sợ rồi sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là quân tiên phong của Yêu Tướng đại nhân, bên trong thành Bạch Phù còn cất giấu không ít nội ứng, ta cũng không sợ việc nói cho các ngươi biết, bởi vì ta muốn những ngày tiếp theo của các ngươi đều sống trong sợ hãi!"

Tư Thái Gian cất tiếng cười to, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Diệp Phong bỗng nhiên hỏi: "Yêu Tướng có biết Phiêu Miểu Phái chúng ta không?"

Nghe vậy, Tư Thái Gian sửng sốt.

Diệp Phong lập tức nở nụ cười: "Xem ra, ở trong mắt vị Yêu Tướng kia của các ngươi, Phiêu Miểu Phái chúng ta không đáng để nhắc tới, như vậy kế tiếp tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì."

"Ngươi!"

Tư Thái Gian không nghĩ tới Diệp Phong lại bình tĩnh như vậy, nhất thời kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Đó chính là Yêu Tướng đấy!

Một sự tồn tại có thể so với Tụ Nguyên cảnh, vậy mà Diệp Phong lại không sợ?

Diệp Phong bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi có di ngôn gì không?"

Tư Thái Gian trợn to hai mắt: "Buông tha cho ta!"

"Thả ngươi cái rắm!"

Một chân Diệp Phong quét ngang, Tư Thái Gian bị giẫm vào trong bùn đất, chết không thể chết thêm được nữa.

Nhìn thi thể của Triệu Đại Giang và Tư Thái Gian, sắc mặt Diệp Phong ngưng trọng: "Bên trong thành Bạch Phù còn có nội ứng, Hắc Huyền Môn có tính trong đó không? Hay là những người khác? Còn nữa, người dùng Thụ yêu trăm năm tấn công Chu gia rốt cuộc là ai?"

Diệp Phong cảm thấy, trước mắt giống như có một lớp sương mù.

Hắn lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới, chuẩn bị dùng một mồi lửa thiêu hủy Triệu Đại Giang và Tư Thái Gian.

Nhưng đúng lúc này, trong rừng cây xung quanh truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.

"Có yêu khí!"

Mặc Oanh ngay lập tức cảnh giác.

Long Thiên Tinh nhìn quanh một lần, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng to lớn tràn ngập linh khí ngũ sắc ở trong rừng cây.

"Chắc là dưới trướng của tên Yêu Tướng kia."

Diệp Phong nghiêm túc nói.

"Vây người bị thương ở giữa, các ngươi tự bảo vệ mình là được, việc còn lại cứ giao cho bổn chưởng môn."

Diệp Phong lấy Linh Nguyên Chung ra, bày thế trận chờ quân địch.

Mặc Oanh lập tức thi triển "Toàn Phương Vị Linh Thức", dò xét khu vực trong bán kính hơn mười mét, phòng ngừa bị đánh lén.

"Soạt" một tiếng.

Trong bụi cây có bảy Thụ yêu lao ra, mỗi một cây đều có hình người, cao ba đến năm mét, cả người mọc đầy dây leo, lúc đi lại tạo ra động tĩnh rất lớn, muốn không bị phát hiện cũng khó.

Mạnh nhất là một cây phát ra khí tức không thua gì Thụ yêu trăm năm, đạt tới cấp Yêu Binh cao đẳng.

Sáu Thụ yêu còn lại đều ở cấp Yêu Binh trung đẳng, tất cả đều không thua kém Giả Vũ Lam.

"Chưởng môn, đánh thắng được không?" Giả Vũ Lam lo lắng nói.

"Thật sự đánh không lại, chúng ta lập tức ngự kiếm bay đi, về phần những người này, khả năng sẽ không quản được." Mặc Oanh nhìn lướt qua năm thôn dân đang hôn mê sâu trên mặt đất.

Nếu như không đi, tất cả họ đều có thể chết.

Đi một bộ phận người, ít nhất còn có thể bảo tồn sinh lực, hơn nữa truyền đạt những chuyện phát sinh ở nơi này ra ngoài.

Nhưng lại nghe Diệp Phong nói: "Ta có thể đánh bốn lửng mật, còn đánh không lại bảy Thụ yêu này sao?"

Mấy vị đệ tử nghe xong, sửng sốt trong chốc lát.

Đúng nhỉ!

Chưởng môn mạnh như vậy, hơn nữa còn thêm mấy người bọn họ, đối phó với bảy Thụ yêu hình như cũng không có áp lực gì.

"Hí!"

Thủ lĩnh Thụ yêu cao khoảng ba mét phát ra thanh âm quái dị, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng nhiên giảm xuống, trong nháy mắt từ mùa hè nóng nực tiến vào mùa đông lạnh thấu xương.

Đây là tiếng kèn của cuộc tấn công!

Sáu Thụ yêu cấp Yêu Binh trung đẳng đều vung vẩy hai tay, hóa thành hơn mười dây leo cứng như cốt thép đâm đến, phát ra tiếng xé trời chói tai.

"Lạc Anh Tân Phân!"

Giả Vũ Lam nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên bầu trời xuất hiện vô số cánh hoa màu hồng, hóa thành một cái chén, bảo vệ mấy người bọn họ ở trong đó.

Đây dù sao cũng là pháp thuật nhị phẩm, cho dù chỉ sắp đến đại thành, nhưng uy lực cũng tiếp cận giai đoạn viên mãn của pháp thuật cấp 1, lực phòng ngự không tồi.

Dây leo của Thụ yêu đâm ở phía trên, phần lớn đều bị văng ra, một vài dây leo còn lại thì bị Mặc Oanh dùng phi kiếm chặt đứt, không thể gây tổn thương cho bọn họ.

Vèo!

Đúng lúc này, Diệp Phong đã tung người nhảy ra, trên người không có bất kỳ linh khí dao động nào, nhưng tốc độ còn nhanh hơn so với sử dụng Phong Linh Bộ.

Xoạt xoạt!

Diệp Phong phóng to Linh Nguyên Chung đến lúc lớn bằng nắm tay, xem nó như tảng đá, dễ dàng đập nát một Thụ yêu cấp Yêu Binh trung đẳng.

Những Thụ yêu khác thấy thế, trong ánh mắt màu xanh biếc tràn ngập sợ hãi.

Một phàm nhân mà lại mạnh như vậy sao?

Trong đầu tất cả bọn chúng đều nhảy ra ý nghĩ này, nhưng không đợi suy nghĩ nhiều, Diệp Phong đã ra tay một lần nữa, lại đập nát một Thụ yêu nữa.

"Hí!"

Thủ lĩnh Thụ yêu ý thức được nam nhân này có chút đáng sợ, lập tức hạ lệnh vây quanh, về phần nó, ngay lập tức bành trướng đến cao năm mét, dây leo ở hai tay nhanh chóng đan xen thành hai cái chùy gỗ thật lớn, mang theo lực lượng nặng nề mà nện xuống.

Nhưng nó đánh giá thấp Diệp Phong.

Chỉ thấy Diệp Phong rơi trên mặt đất, một tay giữ chặt một sợi dây leo, giống như nhảy dây mà nhảy lên một thân cây, né tránh đòn tấn công của thủ lĩnh Thụ yêu.

Sau đó, Diệp Phong phóng to Linh Nguyên Chung đến cao tới hai mét, dùng hết toàn lực đập xuống.

Đinh!

Giống như tiếng chuông lớn nổ tung, thủ lĩnh Thụ yêu đã bị đập đến cả người nứt toác, không còn tiếng động.

Ánh mắt của những Thụ yêu khác thu nhỏ lại đến kích thước bằng lỗ kim, rõ ràng là sợ hãi đến cực điểm.

"Thụ yêu đáng thương, không thể nào hít khí lạnh thì cũng thôi đi, ngay cả câu "mẹ khϊếp" cũng không nói được." Diệp Phong nhìn mấy Thụ yêu điên cuồng chạy trối chết, yên lặng chửi bới.

Ngay cả "mẹ khϊếp" cũng không thể hét lên, quá đáng thương!

Nghĩ tới đây, Diệp Phong dùng sức cong cây cối, bắn ra ngoài, dùng một quyền xuyên thủng những Thụ yêu còn lại, không bao lâu sau, tất cả chúng nó đều ngã trên mặt đất, khí tức biến mất.

"Xử lý xong!"

Diệp Phong vỗ vỗ tay, thu hồi Linh Nguyên Chung.