Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ầm ầm!
Đợi huynh đệ Chu Gia Tiền, Chu Gia Tài thoát khỏi đầm lầy, yêu vật trong bóng đêm xé rách 《Linh Quang Tráo》, nhảy lên một mỏm đá lộ thiên.
Nó đắm mình dưới ánh trăng, rốt cuộc cũng lộ ra thân hình.
Hình thể yêu vật này không lớn, cũng tầm hơn một mét, màu lông trên trắng dưới đen, thân mình bắp thịt rắn chắc.
Nếu như Diệp Phong ở đây, nhìn thấy bề ngoài của yêu vật này, chắc chắn sẽ hít ngược một hơi.
Bởi vì nó là lửng mật!
Mọi người đặt cho nó danh hiệu "Bình Đầu Ca", chửi trời chửi đất chửi không khí, da dày thịt béo, chẳng sợ đứa nào. Suốt ngày nếu không phải đang đánh nhau thì là đang trên đường đi đánh nhau.
Con lửng mật này sinh trưởng ở thế giới tu hành, tuy thể hình không tính là lớn, nhưng móng vuốt và răng nanh đều rất cứng rắn, móng vuốt này vỗ một cái, đá lớn mười nghìn cân cũng bị nghiền nát.
Nó ngước nhìn bầu trời, phát ra tiếng gầm gừ với ngụ ý "Bố đây giỏi nhất".
...
Thành Bạch Phù, chợ đêm.
Diệp Phong đang ngồi bên đường ăn xiên nướng cùng các đệ tử môn hạ.
"Ăn no quá đi mất!"
Thạch Lỗi xoa bụng, lại nhìn các mỹ nữ cổ trang đi ngang qua ven đường, trong lòng cực kỳ thoả mãn.
Hoắc Vân Kiệt ngồi bên cạnh hắn cũng như vậy.
Lý Kiều Kiều không nói câu nào, vẫn luôn cúi đầu, bận cắt thịt nướng cho Diệp Phong.
Mặc Oanh tuy đang ăn, nhưng đều đưa xiên nướng vòng từ dưới lên qua lớp vải đen tới bên miệng, vẫn không lộ ra gương mặt thật của mình ở trong thành, hơn nữa còn ăn rất ít.
Lúc này, Diệp Phong nhận ra mối nguy hiểm đã bớt đi nhiều, có thể xuất phát quay trở về Phiêu Miểu Phái.
Hắn vỗ tay, dùng mười mấy đồng xu trả tiền xiên nướng, nói với mọi người: "Ăn uống no đủ, cũng nên về thôi, sáng sớm mai lại tới."
"Được!"
Các đệ tử lau sạch hai tay, theo Diệp Phong đi ra ngoài thành, mới ngự kiếm bay đi.
Ít phút sau.
Đoàn người tới Phiêu Miểu Phái.
Nhìn cửa lớn rộng mở, Diệp Phong rất cạn lời.
Từ khi cửa lớn bị Từ Thái Gian đạp hỏng, bọn họ ra vào cũng chẳng cần đóng cửa, cực kì tiện lợi.
Nhưng mà cứ thế này, cửa Phiêu Miểu Phái mở rộng, rất dễ có những thứ kì lạ chạy vào.
"Hửm, có yêu khí!"
Vừa bước vào trong sân, Mặc Oanh có cảm nhận nhạy bén nhất đã đảo mắt, chỉ xuống dưới mặt bàn ở đại điện chưởng môn rồi nói
"Là một con hồ yêu thuộc cấp yêu binh hạ đẳng, tương đương với Luyện Khí tầng ba."
"Yêu quái ở chỗ nào?"
Lý Kiều Kiều nhát gan bị doạ hoảng sợ, vội vã thi triển 《Hỏa Vân chưởng》, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa, chiếu sáng xung quanh.
"Ô! Con bạch hồ này đáng yêu quá."
Tới khi nhìn rõ con bạch hồ nằm bò dưới gầm bàn ngủ say, Lý Kiều Kiều lại muốn bắt nó về, vuốt ve bộ lông trắng tuyết trông rất mềm mại kia.
"Cấp yêu binh hạ đẳng, không đơn giản à nha!"
Diệp Phong kinh ngạc nói.
Ở đại lục Thần Châu, yêu vật có đẳng cấp tu hành của riêng mình, yêu binh, yêu tướng, yêu vương...
Yêu binh tươn đương với Luyện Khí cảnh.
Loại yêu vật này thông thường có linh trí cấp thấp, thông minh nhất trong đó là bạch hồ.
"Ôi! Ta nhớ ra rồi, có khi nào đây là con của bạch hồ già kia không?" Trạch Lỗi nhớ lại chuyện cũ năm xưa, trợn to hai mắt.
Những người khác đều nhìn qua.
Thạch Lỗi vội vàng giải thích: "Mấy năm trước, lão chưởng môn với ta xuống núi bắt yêu, cứu một con bạch hồ già mang thai. Con bạch hồ nhỏ này cũng có thể là con của nó, nên mới lần theo mùi hương chạy tới đây."
Lý Kiều Kiều nói: "Hồi nhỏ, mẹ có nói với ta, yêu vật thông linh, nếu được người cứu, về sau chúng trưởng thành hoá hình rồi sẽ quay trở lại báo ân."
"Hình như đúng là có cách nói này, ở thành Bạch Phù ta được nghe người kể chuyện kể câu chuyện 《Xích hồ báo ân》"
Hoắc Vân Kiệt tựa như lâm vào hồi ức: "Nghe nói, là một vị thư sinh cứu một con cáo, về sau con cáo đó biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tóc đỏ, gả cho thư sinh kia, còn sinh ra mấy đứa con gái xinh không kém."
Mặc Oanh không nói gì.
Nàng yêu kiều đứng ở đó, bởi vì gương mặt bị vải đen che khuất, không ai biết vẻ mặt nàng thế nào.
Một vài đệ tử đang hưng phấn nói, điều này khiến Diệp Phong bĩu môi.
Chuyện thần thoại xưa?
Mấy người tưởng ta chưa từng nghe qua?
Hứa Tiên, Đổng Vĩnh, Ninh Thái Thần, ba người này, có ai là đèn cạn dầu à?
Đối tượng của hai người đằng trước lần lượt là bạch xà với tiên nữ, vậy cũng đỡ, còn người thứ ba mới kinh khủng, biệt hiệu "Kỵ sĩ vong linh", kể ra có khi lại doạ sợ bọn họ.
Nhưng mà Diệp Phong chỉ cà khịa trong lòng.
Hắn ho khan một tiếng, nói: "Mấy cái này để về sau nói tiếp, việc cấp bách bây giờ là xác định bạch hồ con này không có ác ý với chúng ta, nếu như không có thì còn giữ lại được."
Yêu binh hạ đẳng, tương đương với Luyện Khí tầng ba.
Giữ lại môn phái cũng có thể bồi dưỡng thành linh thú canh núi, chỉ không biết hệ thống có chức năng này không.
Diệp Phong nghĩ thầm.
[Ting, chúc mừng ký chủ phát hiện ra chi tiết nhỏ này. Ngài thân là chưởng môn, có thể thành lập "Linh Thú Các" cho môn phái, nhưng bởi vì vẫn đang trong thời gian sát hạch, Linh Thú Các tạm thời không thể mở cửa.]
Hệ thống đột nhiên truyền tới âm thanh nhắc nhở.
Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, thầm chửi hệ thống chó má lúc nào cũng thình lình nhảy ra, muốn doạ chết ký chủ hay gì, dễ bề tìm người thay thế, sau đó lại doạ chết người ta?
"Linh Thú Các còn chưa mở được, vậy thì hoàn thành nhiệm vụ kỳ sát hạch trước đã."
Diệp Phong lên kế hoạch như vậy.
Lúc này, Lý Kiều Kiều đã bế bạch hồ nhỏ lên, nó mở lớn đôi mắt long lanh nước, đánh giá mọi người xung quanh.
Sau đấy, nó lại ngủ mất.
"Úi! Hình như nó không sợ người lạ."
Diệp Phong bất ngờ.
"Nếu như bạch hồ nhỏ thật sự là con của bạch hồ già mà lão chưởng môn đã cứu, vậy chắc chắn nó nhận được ký ức của Hồ tộc đời trước, cảm thấy thân thiết với khí tức nơi này."
Mặc Oanh im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Có lẽ bạch hồ già đã qua đời rồi, chỉ còn lại bạch hồ con, nên mới men theo khí tức tìm đến đây."
Diệp Phong vừa nghe vậy, cảm thấy rất có lý.
Việc truyền thừa trí nhớ ở yêu vật rất mạnh.
Lúc vừa xuyên tới đại lục Thần Châu, hắn đã biết những giới thiệu về các vấn đề liên quan.
Thế nên, yêu vật cũng nổi tiếng bởi lòng mang thù.
Có thể không đắc tội thì tuyệt đối đừng nên đắc tội, nhất là với loại mãnh thú ngốc nghếch như lửng mật.
"Nếu bạch hồ nhỏ không sợ người lạ, chúng ta giữ nó lại đi, về sau xem có thể bồi dưỡng thành linh thú canh núi hay không."
Diệp Phong nói ra quyết định của mình.
"Tốt quá!"
Lý Kiều Kiều hưng phấn vuốt ve bộ lông của bạch hồ nhỏ: "Sau này gọi nó là "Tiểu Bạch" nhé."
Tiểu Bạch, cái tên quê mùa quá đi mất!
Diệp Phong bất lực cà khịa, nhưng cũng không nói ra, sợ tổn thương trái tim của đệ tử.
"Nghỉ ngơi trước đi, sáng mai còn phải tới thành Bạch Phù tuyển đệ tử mới."
Dứt lời, Diệp Phong ngồi lên cái hòm đựng linh thạch, lấy ra cái bình Linh Nhãn Dịch còn chưa dùng hết, không ngừng xoa lên hai mắt, thử mở ra linh nhãn, thăng cấp lên Vọng Khí.
Thế nhưng một chai Linh Nhãn Dịch đã dùng hết, Diệp Phong phát hiện chẳng có tác dụng gì.
"Đừng nói là hàng kém chất lượng chứ?"
Diệp Phong nhìn cái bình nhỏ, vẻ mặt kì lạ.
"Tư chất càng kém, lúc mở linh nhãn càng tốn nhiều Linh Nhãn Dịch."
Mặc Oanh ngồi xếp bằng tu hành ở gần đó bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Phong nhướn mày: "Tư chất của bản chưởng môn không thể nào kém như vậy được?"
"Chưa chắc là tư chất kém, cũng có thể là mắt nhìn thấy quá nhiều thứ không sạch sẽ, cho nên Linh Nhãn Dịch cần dùng để rửa mắt cũng nhiều lên."
Mặc Oanh bổ sung thêm một câu.
Diệp Phong vừa nghe, càng mù mờ hơn.
Nhìn thấy thứ không sạch sẽ?
Không thể nào!
Cũng chỉ xem có mấy trăm bộ, nhiều hả?
Hơn nữa xem những thứ kia thì phải là tư tưởng không trong sáng, đâu tới nỗi khiến mắt vấy bẩn?
Diệp Phong càng nghĩ càng mơ hồ.
Mặc Oanh nhìn dáng vẻ nghi ngờ nhân sinh của hắn, đôi môi đỏ mọng sau lớp vải đen khẽ nhướn lên, thầm nghĩ
"Chưởng môn này, cũng khá thú vị."
Nàng không nói nữa, hai tay kết ấn, yên lặng vận chuyển công pháp, đánh vào cảnh giới cao hơn.
Diệp Phong không tin mấy chuyện thiếu căn cứ.
Hắn dùng hết bình Linh Nhãn Dịch, cho tới khi buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, mới không cam lòng đi ngủ.