"Không...... Muốn...... Cắn......" Nơi xa lạ được đùa giớn đến vui thích làm Lâm Phiệt lại nhịn không được nắm lấy tóc Bạch Tiểu Vinh, "Ân......"
Ánh mắt Bạch Tiểu Vinh càng thêm đen tối mà môi lưỡi không ngừng càn giỡn điểm mẫn cảm của Lâm Phiệt, lưu lại mấy dấu vết tình cảm mãnh liệt, một đường xuống phía dưới.
Lâm Phiệt chủ động đem hai chân mở ra. Lưỡi Bạch Tiểu Vinh ướt nóng linh động lập tức đuổi kịp, ở đùi nơi căn cứ bí ẩn liếʍ hôn qua lại. Mà Lâm Phiệt cũng không nhàn rỗi liền giơ ra nắm trọn du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của Bạch Tiểu Vinh, cảm nhận rõ ràng đồ vật trong tay lại trướng thêm một phần.
"Ân" Khi động tác trong tay muốn tiến thêm một bước, Lâm Phiệt bị cậu làm đột nhiên ngừng lại một chút.
Thế mà cậu dám cắn nơi đó! Cố gắng mở đôi mắt sớm đã mông lung nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Bạch Tiểu Vinh, chọc đến cả người Lâm Phiệt một trận không chịu được, khống chế run rẩy.
Lấy về quyền chủ động, Lâm Phiệt xoay người liền đem Bạch Tiểu Vinh đè ở dưới thân. Đôi mắt thâm thúy kia như là nếu không buông ra thì đừng hòng được yên ổn, Lâm Phiệt dừng động tác, chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể Bạch Tiểu Vinh. Tầm mắt nóng bỏng tựa hồ thật sự mang theo ánh lửa, ánh mắt nhìn đến chỗ nào cũng đều khiến cho Bạch Tiểu Vinh không tự giác siết chặt lại thân thể. Tầm mắt thong thả nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc tới rồi, vật kia bị cái mông trắng nõn che lấp bí ẩn mà đóng mở. Như cảm giác được ánh mắt chăm chú đang nhìn của người kia, Bạch Tiểu Vinh cực kỳ phối hợp mở rộng hai chân. Tay Lâm Phiệt đưa vào chỗ da thịt khẩn trương kia, chỗ đó thắt chặt mà nóng đến kinh người làm nội tâm hắn run rẩy.
Hô hấp Lâm Phiệt gian nan nhịn xuống, không khỏi than nhẹ, lẩm bẩm ra tiếng: "Ân......"
"Anh cần phải nhịn xuống......" Bạch Tiểu Vinh cười nhạt, nghe âm thanh ẩn nhẫn của Lâm Phiệt, cậu tức khắc thoải mái cả người.
"Lấy chất bôi trơn cho tôi, phía dưới gối!" Lâm Phiệt hôn cổ Bạch Tiểu Vinh một chút, nhẹ giọng nói. Bạch Tiểu Vinh trở tay sờ soạng phía dưới gối đầu, giờ phút này dưới gối bên trong đang nằm một cái hộp màu tím, ngón tay Bạch Tiểu Vinh giương lên, trực tiếp đem đồ vật trong tay ném cho Lâm Phiệt.
"Nhanh lên" Bạch Tiểu Vinh thấp giọng thúc giục nói.
Lâm Phiệt cười có chút khẩn trương, tuy rằng bản thân hắn cũng muốn làm ngay. Nhưng tốt xấu hắn tự tin vào sự tự chủ kinh người của mình. Vậy mà, giờ bị yêu tinh nhỏ này bức đến nóng nảy?
Tay Lâm Phiệt nhẹ nhàng di chuyển từ xương cổ theo sống lưng rồi tới xương cùng, một lóng tay thong thả thăm dò đi xuống. Không nói chuyện nữa, ngón tay hắn đỉnh vào hậu huyệt Bạch Tiểu Vinh, "Thả lỏng...."
Bạch Tiểu Vinh mỗi lần nghe được khách hàng nói lời này, đều không khỏi gắt gao mà suy nghĩ, đồ vật còn ở bên trong làm sao mà cậu thả lỏng được! Nhưng cậu vẫn phối hợp thả lỏng thân thể, liền chỗ kia cũng thả lỏng rất nhiều.
Ngón tay Lâm Phiệt bôi chút chất lỏng trong suốt, duỗi tay hướng vào thân dưới Bạch Tiểu Vinh, tinh tế xoa bóp nếp nhăn thật nhỏ kia, mà lúc này, thân thể Bạch Tiểu Vinh theo bản năng căng chặt. Đem chất lỏng bôi trơn màu trắng trong tay bí ẩn đi vào lỗ nhỏ, thành ruột khẩn trí bao vây làm Lâm Phiệt có cảm giác không màng tất cả, xúc động đâm vào.
Mạnh mẽ ấn xuống ý niệm chiếm hữu Bạch Tiểu Vinh lập tức xuất hiện, hắn kiên nhẫn khai thác tiểu huyệt yếu ớt, bằng không sẽ làm cậu bị thương. Bạch Tiểu Vinh hơi lười biếng liếc mắt một cái nhìn Lâm Phiệt, quay đầu không nói lời nào, cảm thụ được ngón tay Lâm Phiệt ở trong thân thể cậu, chậm rãi va chạm thành ruột khuếch trương.
Hắn cũng tận lực thả lỏng thân thể, không cho chỗ kia thắt chặt lại. Lâm Phiệt cũng cảm giác chính mình làm tiền diễn vô cùng tốt, lâu đến mức có thể tự xưng là tự chủ kinh người, khiến hắn có chút nhịn không được.
"Anh có thể không vậy?" Bạch Tiểu Vinh nhíu mày, cậu thiệt tình là chịu không nổi trêu đùa Lâm Phiệt như vậy.
"Tôi sợ em bị thương." Lâm Phiệt nói.
Bạch Tiểu Vinh chính mình cảm thấy khuếch trương đến không sai biệt lắm, lúc này mới xoay đầu, nói: "Có thể"
Lâm Phiệt cắn đôi môi hồng nhuận phát ra lời nói dụ hoặc, dùng hàm răng không ngừng cọ xát, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi miêu tả môi Bạch Tiểu Vinh, toàn thân Lâm Phiệt đều tản ra hơi thở gấp gáp không chờ nổi.
"Trực tiếp tiến vào!" Bạch Tiểu Vinh nói ra lời mời gọi trắng trợn, lúc này mặt trong mặt ngoài gì đó đều ném một bên đi thôi.
Trong phòng nhiệt độ vẫn cứ không giảm, hô hấp hai người dồn dập, bốn mắt nhìn nhau, như muốn chết chìm trong chỗ sâu của đôi mắt đối phương.
"Như vậy, liền không chờ nổi?"
Lâm Phiệt đem toàn bộ thể trọng ở phía dưới đè trên người Bạch Tiểu Vinh.
Bạch Tiểu Vinh đem môi để sát vào, hắn đối với Lâm Phiệt làm nũng nói.
"Tôi chính là gấp không chờ nổi đấy! Có vấn đề? Vẫn là anh không chịu thỏa mãn tôi?"
Du͙© vọиɠ nhè nhẹ trực tiếp đánh sâu vào tới địa phương mẫn cảm nhất của Lâm Phiệt. Thẳng đến khi tiểu huyệt nho nhỏ bị khuếch trương đến mức có thể chứa cả ba ngón tay, Lâm Phiệt sắp bị du͙© vọиɠ tra tấn muốn mất đi một phân lý trí cuối cùng.
Đem lửa nóng chính mình chôn sâu vào tiểu huyệt Bạch Tiểu Vinh. Thong thả đẩy mạnh, nhung tơ gắt gao cảm thụ kɧoáı ©ảʍ làm hắn rốt cuộc nhịn không nỗi mà đâm mạnh vào!
Hai người vẫn duy trì tư thế kết hợp, thẳng đến Bạch Tiểu Vinh đã thích ứng với cảm giác bị người nào đó xỏ xuyên qua.
"Động đi."
Bạch Tiểu Vinh bắt đầu chủ động vặn vẹo eo, Lâm Phiệt lúc này mới bắt đầu chậm rãi luật động.
Bởi vì dị vật đâm vào làm cho thân thể Bạch Tiểu Vinh có chút cứng đờ, thực nhanh sau đó liền thích ứng với tần suất đâm của Lâm Phiệt. Cảm giác không khoẻ trong cơ thể nhanh chóng được che lấp bởi cảm giác hư không, phần eo nhịn không được mà theo tần suất ra vào của người kia mà đưa lên.