Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 22: Đừng Giả Bộ

Hai tay của anh tư Lý đặt sau gáy lại nằm xuống, vắt một chân lên, dùng giọng điệu lười biếng dỗ cô: “Em gái, em đừng giả bộ với anh tư, anh còn không biết em sao? Này, bên đó còn có một chỗ trống, chúng ta chợp mắt một lúc đi…”

Lý Thanh Lê ngồi xuống bên cạnh anh tư Lý, nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, đột nhiên thở dài nặng nề: “Anh tư này, thật ra em gái hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của anh, sáng nay trời còn chưa sáng em đã dậy rồi, anh biết cảm giác đầu tiên khi em mở mắt là gì không? Sống không bằng chết! Anh nói xem sao ông trời lại bất công như vậy, đám người anh cả anh hai vừa siêng làm vừa chịu khó, chỉ có hai chúng ta sáng rời giường là giống như lên chiến trường, người ta làm việc thì nhẹ nhàng còn hai chúng ta lại như xuống địa ngục, buổi tối mọi người vừa lên giường nằm còn hai chúng ta đã ngáy khò khò rồi… chính là không thể chịu khó nổi!”

Anh tư Lý hơi rầu rĩ trong lòng, hai anh em ăn ý ngầm thở dài cùng tiết tấu.

“Em gái, cái này không thể trách chúng ta, anh cảm thấy kiếp trước chúng ta chính là heo con được người nuôi trong chuồng heo, được hầu hạ ăn ngon uống ngon, chẳng cần làm gì hết cho nên kiếp này mới lười như vậy! Trời sinh rồi, không có cách em ạ!”

Gân xanh trên thái dương của Lý Thanh Lê nhảy lên nhưng vẫn phải cố gắng duy trì nụ cười mỉm, tức thật đấy!

“Anh tư, chúng ta không thể cam chịu như vậy được! Anh biết không, sáng hôm qua em mơ thấy một giấc mơ vô cùng đáng sợ, trong mơ các anh đã chia nhà rồi, anh năm có bản lĩnh có thể kiếm tiền, anh ấy từ nhỏ đã có quan hệ với anh tốt nhất chỉ muốn dẫn anh cùng đi kiếm tiền, nhưng anh lười lăn lộn chỉ muốn trông coi địa bàn nhỏ nhà mình, sau này anh năm có triển vọng kiếm được nhiều tiền, còn anh cũng chẳng có gì hết, học phí của cháu trai cháu gái cũng không gom đủ, khiến tương lai của mấy đứa nhỏ đều bỏ lỡ hết!”

Anh tư Lý gối đầu lên cánh tay nhìn em gái với vẻ cười như không cười: “Còn kiếm được nhiều tiền cơ đấy? Bây giờ làm gì có thể kiếm được nhiều tiền? Anh năm của em còn đang ở trong quân đội, con nhỏ ngốc nằm mơ còn tưởng thật à…”

Nói xong nghiêng đầu qua, nhắm mắt không nhìn cô nữa.

Lý Thanh Lê nghiến răng đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Còn không chỉ thế thôi đâu, trong mơ anh tư anh là người lười nhất không có triển vọng nhất trong năm anh trai, sau này chị tư không nhịn được, con cái cũng không cần đã chạy theo người khác rồi…”

“Lý Thanh Lê!” Anh tư Lý quát một tiếng giận dữ, nhảy xuống khỏi tảng đá to, đôi mắt cá chết ngày thường không có tinh thần, lúc này giống như có một ngọn lửa đang nhảy lên.

“Đừng quá đáng! Đừng tưởng cha mẹ chiều em thì anh không dám động vào em! Còn nói vớ vẩn nữa xem anh có đánh em không?” Anh tư Lý chỉ ngón tay vào Lý Thanh Lê, trừng mắt dựng lông mày mắng.

Lý Thanh Lê đứng đối diện với anh tư Lý lại trông không tức giận gì cả, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói tiếp: “Trong mơ em cũng nhìn thấy mình nữa, vì lười biếng không chịu làm gì hết, không muốn học, không thi đỗ đại học, gả cho người ta thì nhà mẹ chồng ghét bỏ, đi làm công xưởng cũng không ai nhận, sau này bị chồng bỏ, không có bản lĩnh kiếm được tiền, mắc bệnh nặng không có tiền chữa, cuối cùng chưa đến ba mươi tuổi đã chết.”

Anh tư Lý ngạc nhiên, giọng nói mềm mại hơn: “Cái này… cái này chỉ là một giấc mơ mà thôi, em trẻ tuổi như thế sao có thể mắc bệnh nặng gì được?”

Trên gương mặt trắng nõn của Lý Thanh Lê lộ ra vẻ nghiêm túc và trịnh trọng không phù hợp với tuổi: “Anh tư, giấc mơ này chính là lời cảnh báo với chúng ta! Nếu chúng ta tiếp tục lười biếng chuyện trong mơ hoàn toàn sẽ xảy ra, thậm chí chỉ có thảm hơn, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chia nhà, các anh đều có vợ con của mình cần chăm sóc, sớm muộn gì anh cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông! Mà em, không phải các anh đều nói em có một đống khuyết điểm hay sao, phỏng chừng sau này cũng không có người cần, nếu như em còn lười nữa cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất khổ sở.”

Cô rất hiểu anh tư của mình, tuy rằng lười nhưng mềm lòng.

Theo quan điểm của anh tư Lý xưa nay em gái nhà mình đều giương nanh múa vuốt, không nói đạo lý, quấy phá làm loạn nhưng hôm nay lại đột nhiên biến thành bình tĩnh ôn hòa như vậy, còn nói một đống đạo lý với anh ta khiến anh ta cực kỳ không quen.

Anh ta an ủi với vẻ mất tự nhiên: “Em gái, em đừng nôn nóng quá, cho dù em thật sự không có người cần nhưng không phải em vẫn còn cha mẹ và năm anh trai sao? Chúng ta có thể không quan tâm em được sao?”