Lần Nữa Lại Yêu

Chương 3: Chương 03

Chương 3: Say.

Dưới ánh nắng thu ban sớm, Gia Hiên hít một hơi thật sâu rồi bước vào viện kiểm sát. Thấy cô đến ai cũng ra sức cười chào hỏi, nhưng nụ cười đó sao thật khó coi? Bước thẳng về phòng công tố, Hiên nhẹ nhàng gõ cửa, chẳng đợi người bên trong đồng ý cô đã bước vào.

“ Ba.”

Nhìn con gái mình, ông Gia Lân trầm giọng:

“ Cái đứa con ngốc nghếch này, đến bao giờ thì mới không làm ba lo nữa?”

“ Con ổn mà. Có phải bao năm nay con chưa từng chứng kiến cảnh ly hôn đâu. Chỉ là lần này không nghĩ nó lại xảy đến với mình!”

“ Ba nói với chú Hoà rồi, con nghỉ phép một thời gian đi. Về nhà với ba mẹ. Con gái sống một mình ở ngoài ba không yên tâm được!”

Giọng buồn buồn, cô cúi đầu:

“ Con xin lỗi vì lớn thế vẫn khiến ba mẹ phải lo lắng. Nhưng con muốn ở một mình. Dù sao cũng không thể ở cùng ba mẹ mãi được.”

Lấy giấy nghỉ phép rồi đưa cho con, ông tiếp tục:

“ Vậy thì con tranh thủ đi đâu đó du lịch cho thoải mái. Nhìn con kìa! Mới có mấy ngày mà gầy rộc đi rồi!”

Những gì ba nói khiến Hiên chẳng thể ép mình gượng gạo cười được nữa! Đối mặt với ly hôn  ai cũng mang trong mình một tâm trạng nặng nề. Dù với lý do là gì chăng nữa thì giờ đây Gia Hiên cảm thấy có hàng trăm ánh mắt thương cảm đổ về phía mình còn cô....vốn đã trở nên tê dại. Cô chẳng thể nói với từng người một: “ đừng thương hại tôi, hãy kệ mặc tôi.” Cô không thể. Trong muôn vàn ánh mắt nhìn cô, người đồng cảm cũng có, người cười chê cũng có. Cô làm sao có thể quản được miệng lưỡi thế gian? Điều duy nhất lúc này đó là cô chỉ có thể quản cho mình đừng khóc....Sau khi ra khỏi cơ quan, cô lập tức vẫy xe, cô không còn chỗ nào để đi nữa, cũng không muốn gặp người quen biết nào cả. Tự nhiên cô nhớ tới cái bệnh viện tới lần trước. Dù sao cũng cần lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ , và cô đến đây....

Vẫn là bác sĩ nữ đó cười với cô:

“ Mời chị ngồi xuống đã!Gọi cho chị mấy lần đều không được. Còn nghĩ là chị không đến nữa.” Tiểu Nguyễn lịch sự nói.

Lấy hồ sơ bệnh án đặt ra trước mặt Hiên, Tiểu Nguyễn tiếp tục:

“ Trách nhiệm của chúng tôi đó là phải thông báo tình hình cho bệnh nhân, nên đôi khi có những trường hợp thật là khó xử.”

Ái ngại nhìn Tiểu Nguyễn, cảm thấy có điều bất thường nên cô hỏi thẳng:

“ Có gì xin cứ nói. Kết quả xấu tốt thế nào thì tôi cũng phải biết. Vì vậy, chị cứ yên tâm tôi sẽ sẵn sàng đón nhận!”

“ Vậy thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Chị Hiên ạ, theo kết quả kiểm tra ban đầu, chị rơi vào trường hợp bệnh rất phổ biến hiện nay. Cụ thể đó là bệnh lạc nội mạc tử ©υиɠ, qua siêu âm chúng tôi phát hiện chị có nội mạc 6mm, nội mạc của chị như vậy được xem là mỏng. Đồng thời lượng Estrogen bị thiếu và không thích ứng với tử ©υиɠ. Khả năng mang thai là không thể. Tôi rất tiếc. ”

Khuôn mặt Hiên tái nhợt, cười buồn lấy lại bình tĩnh, cô hỏi tiếp:

“ Vậy nếu thụ tinh nhân tạo thì sao thưa bác sĩ?”

“ Tôi rất tiếc. Có lẽ khả năng thành công là......20% nhưng dù sao cũng vẫn phải thử mới biết được. Xin chị hãy bình tĩnh!”

Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, cô bước ra khỏi viện. Con đường trước mặt bỗng trở nên tối sầm lại. Không biết kiếp trước cô đã ăn ở thế nào mà tại sao cùng một lúc bao nhiêu chuyện đau thương cứ lần lượt kéo đến?  Nước mắt không tài nào giữ được cứ mặc sức trượt xuống.  Cô không nhớ mình đã ngồi trên chiếc ghế đá của bệnh viện được bao lâu, chỉ nhớ khi mình phải đứng dậy bước đi thì đường phố đã lên đèn, đôi chân cô cũng tê nhừ, đôi mắt sưng đỏ và mỏi mệt. 27 tuổi, một mình mang trong tim những nỗi đau câm lặng. Tuyệt vọng, cô tìm đến một quán rượu cũng chẳng nhớ được tên. Từng chén vodka cứ lần lượt được cô nuốt xuống. Ngụm rượu đầu khó uống, cay nồng nhưng rồi dần dần cô đã quen với cái nóng thiêu đốt cõi lòng. Trong hơi men say ấy, cô mơ màng nhận ra mình đang khóc. Có ai hiểu nước mắt nói lên được điều gì? Rồi con đường tiếp theo cô sẽ biết đi đâu? Hạnh phúc của một người phụ nữ trưởng thành chỉ đơn giản là cảm giác được làm vợ, làm mẹ. Nhưng cả hai quyền cơ bản ấy cô đã bị cướp khỏi tay. Cô còn gì sau những mất mát ấy?...Ông tài xế taxi thấy bộ dạng say khướt của Hiên khẽ lắc đầu nhưng vẫn tận tuỵ với nghề đưa cô tới cửa khu chung cư. Gia Hiên vẫn ý thức rất rõ việc cúi đầu cảm ơn rồi cố gắng vịn vào tường bước vào thang máy.

........................

Thái Văn vì mải chơi cờ với bé con Hoài Thư nên về hơi muộn, cháu gái bị ho thành ra anh được ông anh trai giao cho nhiệm vụ cao cả mang con chó Nhật về nuôi. Bước vào thang máy, anh nhẽ nhíu mày vì cô gái bên cạnh. Mùi rượu nồng nặc, bộ trang phục công sở đã nhau nhúm lại. Bộ dạng cô ta thật sự rất doạ người. Lãnh đạm nhìn vào số tầng đang nhảy trong bảng điều khiển, anh bước ra. Bước chân khẽ sững lại khi thấy người con gái ấy khẽ kêu Á rồi ngã xuống. Anh biết cô ta cũng tới tầng 7. Chần chừ, cuối cùng anh ngồi xuống thở dài và hỏi:

“ Chị gì ơi, chị không sao chứ?”

Gia Hiên thấy dạ dày khẽ ngẩm đau, cả ngày hôm nay cô chưa hề ăn gì. Thứ duy nhất cô nuốt xuống chỉ có 2 chai vodka.  Khẽ vịn vào tay người đàn ông trước mặt để đứng dậy, cô mơ màng cúi đầu:

“ Cảm ơn, cảm ơn anh.”

Nhưng chưa nói hết câu, dịch vị trong dạ dày bắt đầu không còn khả năng chịu đựng. Cảm giác khó chịu dâng lên tận miệng, cô nôn hết lên người Thái Văn. Con chó nhỏ Mi Mi sủa ầm lên mấy tiếng rồi chạy loăng quăng quanh người chủ mới. Ánh mắt anh mở to sửng sốt nhìn người phụ nữ đối diện. Không thể chịu nổi, anh bước ngay về phía cửa nhà mình rồi lao vào phòng tắm...

Gia Hiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngay lập tức cô ý thức được việc làm của mình vài phút trước. Trời ạ. Anh ta, anh ta là hàng xóm nhà cô...Cô đã gây nên chuyện đáng xấu hổ gì không biết? Lục tìm chiếc chìa khoá, cô mở cửa và khó khăn bước vào nhà rồi cuộn người lên sofa, mặc kệ chuyện gì xảy ra đi nữa.

Thái Văn không ngừng cọ xát người. Anh tắm đến lần thứ 5 mà vẫn cảm thấy có mùi khó chịu quẩn quanh đâu đó. Cuối cùng, anh tống chiếc áo sơ mi Hermes còn mới vào túi bóng và đi xuống dưới tầng một vất ngay. Bây giờ anh mới thật sự thấm câu: “ Làm phúc phải tội.” Sao lại có người như cô ta tồn tại trong toà nhà này cơ chứ? Không thể tưởng tượng được, một cô gái uống say khướt rồi trút hết lên người anh đống phế thải đó! Càng nghĩ anh càng thấy mình nổi điên, cả đêm cứ lăn đi lăn lại không tài nào ngủ được. Mãi tới gần sáng mới thϊếp đi được một lúc thì không hiểu ai sớm ra đã bấm chuông cửa nhà anh! Khái niệm sớm của anh cũng đã là 10h trưa...

......................

Gia Hiên thức dậy từ rất sớm. Cô vẫn nhớ rất rõ mình đã uống say rồi đi taxi về rồi sau đó......hình như......cô đã nôn hết lên một người đàn ông còn rất trẻ. Cô nhớ là anh ta còn dắt theo một con chó Nhật. Đúng rồi.....anh ta ở căn hộ đối diện với cô! Lắc đầu rồi vặn người lấy lại sự tỉnh táo, cô đi tắm sau đó nhanh chóng lấy xe phóng tới Garden. Càng nghĩ đến sự việc tối qua mặt cô lại lựng đỏ. Cảm giác xấu hổ khiến cô cả sáng không thể để tâm được tới việc gì. Vì lúc ấy là trời tối nên cô không rõ người đàn ông đó có dáng dấp thế nào, cô thật sự muốn bồi thường thiệt hại đã gây ra cho anh ta..!

Thái Văn vẫn còn trong bộ dạng ngái ngủ. Anh chỉ nghĩ ông anh trai ghé qua nên vẫn để nguyên bộ quần áo ngủ có hình mèo Doremon bước ra mở cửa. Tiếng nói dịu dàng của một cô gái đã lôi anh trở về với thực tại hoàn toàn:

“ Xin lỗi đã làm phiền anh... Chuyện hôm qua...”

Gia  Hiên vẫn chưa nói hết câu thì anh ta đã đóng sập cửa lại. Như một cái máy trở về phòng thay quần áo và vệ sinh cá nhân. Mất tới 10 phút sau, chỉ là tò mò trở ra mở cửa nhưng anh không ngờ cô vẫn đứng đó chưa hề rời đi. Ngượng ngùng, anh lên tiếng:

“ Thật xin lỗi. Mời chị vào nhà, có chuyện gì cứ vào trong rồi nói.”

Mi Mi thấy Gia Hiên liền chạy tới gầm gừ sau đó nó nhận ra cô liền lại gần liếʍ tay. Từ nhỏ cô đã rất quí chó, ban đầu hơi sợ nhưng rồi thích thú cô liền bế nó vào lòng  âu yếm, vuốt ve. Văn bưng trà ra thấy cảnh tượng đó đứng ngẩn ngơ vài giây rồi  khẽ ho một tiếng. Anh ngồi xuống sofa, đặt tách trà vẫn toả khói trước mặt cô. Đôi môi khẽ cong lên có ý cười, anh nói:

“ Chị ở căn hộ đối diện phải không? Không biết chị tìm tôi có chuyện gì không nhỉ?”

“ Dạ. Chuyện hôm qua, thật xin lỗi anh....Tôi có tìm mua sơ mi để gửi lại anh. Nhưng thật không biết có hợp ý anh không ạ!”

Nói rồi, Hiên đẩy chiếc túi ghi rõ nhãn hiệu của Armani về phía Văn. Hơi nhíu mày, anh nói:

“ Không cần phiền phức thế đâu. Cứ coi như đó là tai nạn. Phiền chị cầm về cho. Xin lỗi, tôi không dùng sơ mi loại này!”

Hiên cúi đầu đầy xấu hổ. Lí nhí, cô nói:

“ Vậy không biết anh dùng áo hiệu gì, số bao nhiêu và màu chủ đạo để tôi mua gửi lại anh.”

Nhấp từng ngụm trà nhài còn nóng, Văn lên tiếng:

“ Chị dùng trà đi đã. Tôi đã nói là không cần phiền phức thế mà. Chỉ sợ thứ tôi thích trong nước cũng không có...”

“ Xin anh cứ nói ạ. Kể cả ở nước ngoài tôi cũng sẽ mua gửi lại anh. Thật xin lỗi, đã mang đến cho anh phiền phức!”

Thở dài anh hững hờ đặt tay lên sofa quan sát người con gái đang cúi đầu trước mặt. Tối qua có lẽ trong bộ dạng say rượu nên nhìn cô ta người chẳng ra người. Giờ anh mới để ý kỹ, gương mặt khá là thanh tú không hề dùng phấn trang điểm. Chiếc váy liền thân kín đáo màu xanh da trời càng làm tôn làn da trắng hồng của cô. Có lẽ đôi mắt kia sẽ rất đẹp nếu nó không có quầng thâm... Khàn giọng, Văn trêu cô:

“ Nhờ phúc của chị mà tối qua tôi được tắm tới tận 5 lần. Chiếc áo Hermes mới mang về từ Mỹ đã phải cuộn lại rồi mang xuống dưới tầng vất đi không thương tiếc. Chị bảo ngoài chiếc áo ra có nên trả phí hao mòn thân thể cho tôi hay không?”

Hiên ngẩng đầu nhìn anh đầy ngạc nhiên, cô cứng họng không thể nói được gì thêm cả. Khó khăn nuốt nước miếng xuống cô khẽ nói:

“ Vậy anh cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm mua áo cho anh. Anh có yêu cầu gì xin cứ nói ạ.”

Anh vẫy tay gọi Mi Mi lại rồi ôm vào lòng vuốt ve, hai chân vắt chéo rất tự nhiên, anh hững hờ buông tiếng:

“ Không biết, chị tên gì nhỉ? Và sinh năm bao nhiêu? Dù sao cũng là hàng xóm, tôi hỏi thế không phiền chứ?”

Lắc đầu một cách bản năng, Hiên vẫn nhỏ giọng:

“ Tôi tên là Hoàng Gia Hiên, mới chuyển tới đây được ba ngày. Năm nay 27 tuổi. Không biết anh...?”

Ánh mắt khẽ nheo lại, đôi môi nhoẻn cười, anh đưa tay ra phía cô rất lịch sự:

“ Đặng Thái Văn. 28 tuổi. Kiến trúc sư. Vừa hay sống ở đây ngày thứ ba. Rất vui được làm hàng xóm của em. Mong rằng lần sau vẫn còn được chiếu cố như tối qua.”

Hiên ngượng ngùng đưa tay ra đáp lễ. Câu nói của anh khiến cô mỉm cười rất tự nhiên. Hình như mấy ngày rồi cô mới có cảm giác vui vui lên một chút như vậy! Văn thẫn thờ trước nụ cười ấy, anh định nói “ khi em cười, trông rất đẹp” nhưng anh sớm đã nuốt câu ấy vào lòng...Mãi tới khi về tới nhà Hiên vẫn bật cười vì người hàng xóm mới. Anh ta thật là thú vị, chỉ vài ba câu chuyện đơn giản của anh ta khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều. Cuộc đời tươi đẹp! Cô hiểu là mình vẫn phải sống tiếp. Vậy thì tại sao không thể vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống này? Nhấc máy gọi cho người bạn thân, Hiên nói:

“ Cuối tuần nếu không bận thì cậu tới nhà mình đập phá đi. Mình cần tìm cái thùng rác để trút giận.”

Thuỳ Trang nghe xong bật cười:

“ Bà nhỏ của tôi ơi. Tìm thùng rác thì đi mà gọi người khác nhá. Còn tìm người đập phá thì gọi đúng người rồi. Mai mình sẽ đến, chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon vào.”....

( Còn tiếp)