Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 39: Chương 39

Trên con đường trải dài quen thuộc, Nắng Hạ im lặng và sự thật là lòng cô đang rối bời. Cô đang nghĩ về những gì mà bà cụ xóm chợ đã nói với mình. Vừa rồi cô và Huy Linh ghé qua bên cụ, và Nắng Hạ tâm sụ rất nhiều với cụ. Bà cụ chẳng dám nói rõ quan điểm là mong Nắng Hạ ở lại, cụ chỉ nói rằng:

-Ta và cả vương quốc này, mong rằng sau này Huy Linh sẽ được sống với người mà cậu yêu thương thực sự. Và còn một điều quan trọng khác nữa, ta nghĩ là con chưa nào lường trước. Thế giới trên kia sẽ chấp nhận như thế nào trước sự trở về của con? Và rồi họ sẽ đặt ra hàng loạt những câu hỏi: Con đã đi đâu? Ở đâu? Sống như thế nào trong 6 tháng mất tích? Và liệu con có giữ được bí mật về một vương quốc nằm bên trong những quả đồi mà con người trên đó chưa bao giờ đặt chân tới, con sẽ đưa ra lời giải thích như thế nào? Con hãy suy nghĩ kĩ đi, và con hãy quyết định theo những gì mà trái tim con mách bảo. Trước hết con phải nhận rõ được tình cảm mà con dành cho Huy Linh là như thế nào đã.

Cuối cùng, bà cụ nói một câu:

- Con ạ, đôi khi ta sống cũng phải vì người khác nữa. Con ơi! Rồi Huy Linh sẽ ra sao, vương quốc này sẽ như thế nào đây nếu như con ra đi?

Nắng Hạ chỉ nghĩ về những lời nói đó mà nước mắt cô bỗng chảy dài 2 gò má. Những giọt nước mắt bất lực và đau khổ. Cô biết phải làm sao đây? Ai có thể nói cho cô biết cô phải làm như thế nào để trọn vẹn cả đôi đường.

Bố mẹ đã sinh ra cô, nuôi nấng, dạy bảo cô 18 năm trời. Và con người nơi đây, cũng như đã sinh ra cô lần thứ 2 vậy. Dù ở lại đây hay trở về thì cô cũng đều có lỗi và không thể sống thanh thản, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc như xưa. Hay phải chăng ông trời đang trêu đùa cô, sao lại nỡ đẩy cô vào trong một hoàn cảnh éo le đến thế này?

Có lẽ Huy Linh hiểu rõ những gì mà Nắng Hạ đang phải đối mặt. Anh phải nói gì đây để an ủi cô khi mà lòng anh cũng đang rối bời. Thực lòng mà nói, anh chỉ muốn giữ Nắng Hạ lại cho riêng mình, anh không hề muốn cô đi đâu xa rời anh, xa rời vương quốc cùng những thung lũng xanh trải dài vô tận nơi đây. Nhưng anh biết, nếu anh nói ra điều đó, anh càng tạo thêm áp lực cho Nắng Hạ. Và anh thì không hề muốn người con gái anh yêu phải khổ tâm suy nghĩ thêm gì nữa.

Anh cần có Nắng Hạ bên mình, xong anh hiểu cho dù có làm được điều gì đó khiến Nắng Hạ phải ở lại đây thì cũng chẳng thể giữ được tâm hồn, giữ được trái tim cô ở lại. Mà cái anh cần lại chính là những thứ đó. Lo lắng và sợ hãi khi nghĩ đến thời gian chung của 2 người cũng chỉ còn hơn một tháng, Huy Linh như đang sống trong những ngày tận thế.

Tháng thứ tư đã trôi qua thật nặng nề và vô nghĩa. Những biến động lớn đã làm cho anh và Nắng Hạ không được gần nhau. Và giờ đây, khi khoảng thời gian xích lại gần hơn cái ngày Nắng Hạ háo hức trở về với thế giới riêng của cô, thì anh lại càng thấy quý trọng biết bao giây phút này- giây phút mà bên anh có Nắng Hạ, có người con gái anh yêu.

***************

Vừa đặt chân vào khu chính trị, những bậc đá cao chót vót cao ngất đã ở sau lưng, Nắng Hạ bỗng thấy tim cô đập liên hồi. Cảm xúc ở đâu đó bỗng ùa về lấp đầy những bối rối trong lòng khiến cho cô nhận rõ hơn tình cảm mà cô đã dành cho nơi này. Những hành lang chạy dài đầy trang nghiêm và uy nghi, căn phòng trống thông ra bốn hành lang, 4 góc như có gì mới lạ khác trước. Vẫn chậu hoa cảnh này , vẫn giàn hoa leo cổ kính…nhưng tất cả đều mang một hình thái khác. Một tháng không nhìn thấy chúng, nhớ chúng, và Nắng Hạ không nghĩ rằng sẽ có ngày cô quay trở lại đây. Nhưng số phận đã an bài, cuộc đời cô gắn liền với nơi đây, hoặc là sáu tháng, hoặc là …cả đời còn lại.

Lặng lẽ quan sát mọi cảnh vật xung quanh, cô như lặng mình trong ký ức ngày xưa ùa về trước mắt. Hóa ra, nơi đây, cô đã có biết bao kỷ niệm đẹp với Huy Linh, những kỷ niệm mà có lẽ cô cũng chẳng bao giờ quên được.

- Trời ơi! … Hai đứa đã về thật rồi…s…a…o…?

Nắng Hạ vội quya người lại. Phía đó, quen thuộc lắm, nội của Huy Linh đang đứng cùng cô hầu gái thân thương Lan Hương. Nội xúc động, chống gậy tiến nhanh ra chỗ Huy Linh và Nắng Hạ đang đứng. Mắt nội đã đỏ, và giọt nước mắt của người già cứ đọng mãi trên những nếp nhăn quanh mắt đã chảy xuống thành dòng cảm xúc mãnh liệt. Nắng Hạ cũng xúc động không kém. Cô nghẹn ngào tiến nhanh tới, ôm chầm lấy cụ như người ta ôm người thân thương nhất của mình sau những ngày chia ly vắng bóng.

- Nội,,,, Nắng Hạ chỉ thốt lên được một lời duy nhất.

- Ta tưởng hai con bỏ quên mất già này rồi chứ? Nội sụt sùi. - Con xin lỗi

Lau giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt cho nội, Nắng Hạ bỗng cảm giác mình là người tội lỗi vô cùng. Một tháng không gặp nội, dường như nội đã già hơn xưa, trán nội nhiều nếp nhăn hơn, ánh mắt sâu thẳm và đầy nhân từ. Nội chẳng còn vẻ uy nghiêm, khó tính, hà khắc như ngày xưa nữa. Hay là chính tuổi già đã khiến một người đầy uy quyền trở thành một người bà bước ra từ trong truyện cổ tích chỉ sau chưa đầy một tháng sao?

Cả ba người cùng đi về phòng Nắng Hạ. Căn phòng đã bỏ trống gần nửa tháng nay kể từ khi nhỏ Ánh Tuyết đùng đùng bỏ về nhà. Huy Linh lặng lẽ đi theo sau Nắng Hạ và nội của mình. Lòng anh đau thắt, nỗi đau thật khó diễn tả bằng lời. Anh thấy mình thật tồi tệ, có phải chăng anh chỉ biết làm tổn thương người thân quanh anh như thế. Nắng Hạ ưu tư và trầm ngâm đi nhiều; còn nội, có lẽ cũng chỉ vì chuyện của anh mà tuổi già đã hiện rõ trên mặt. Anh phải làm sao bây giờ đây?

Sinh ra đã an phận là một người quan trọng quyết định đến vận mệnh của cả vương quốc sau này, anh chẳng khi nào dám trái lời nội và ba mẹ. Gánh nặng về trách nhiệm của bản thân luôn làm anh mệt mỏi nhưng chẳng khi nào anh dám bộc bạch cho người khác hiểu. Giờ đây, gánh nặng về người thân, gánh nặng về người con gái anh yêu…tất cả làm anh mệt mỏi. Nhưng anh không dược gục gã, anh cần một chỗ dựa vững chắc cho Nắng Hạ vì anh biết, với cô thời gian này cũng thật là khủng khϊếp.

Tuổi già khiến nội trở nên yếu đuối và dễ xúc động. Ngồi nói chuyện với Nắng Hạ và Huy Linh mà mấy lần nội phải rút khăn lau nước mắt. Tiễn nội về, Nắng Hạ cúi mặt buồn, cô khẽ thờ dài chút đi một nỗi niềm trong lòng. Huy Linh cũng im lặng suy tư:

- Tất cả là tại tôi mà, tại sao tôi chỉ biết sống cho riêng mình tôi thế? Tôi xin lỗi. Nắng Hạ thật sự cảm thấy khổ sở đau đớn, cô cảm thấy chán ghét ngay cả bản thân mình.

Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai an ủi Nắng Hạ, Huy Linh ân cần:

- Không phải lỗi do em, là do tôi tất cả. Em không có lỗi gì hết, đừng tự trách mình như thế nữa.

Không thể kìm lòng, Nắng Hạ úp mặt vào vai Huy Linh. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận đôi bờ vai nhỏ bé đang khẽ rung lên mà đau xót cõi lòng anh. Giờ đây, anh hiểu rằng Nắng Hạ thật yếu đuối, nhỏ bé biết bao. Anh nguyện sẽ mãi là chiếc khăn, là bờ vai mỗi khi cô cần đến. Vuốt nhẹ mái tóc Nắng Hạ, anh nói:

- Nắng Hạ ơi! Chỉ vì tôi mà em phải chịu những áp lực như thế này. Quãng thời gian sắp tới sẽ thật khổ sở và khó khăn đối với em, nhưng tôi mong rằng cho dù em có quyết định như thế nào đi chăng nữa thì em hãy ở cạnh bên tôi, hãy sống thật vui vẻ, hãy để lại cho chúng ta một khoảng thời gian đẹp đẽ. Em nhé! Xúc động không nói nên lời, Nắng Hạ khẽ gật đầu rồi lại nấc lên trong tiếng khóc nghẹn ngào.

* * * *

Những ngày này quả là thử thách lớn trong cuộc đời của Nắng Hạ và Huy Linh. Không khí cứ như căng lại mãi để rồi chờ đợi những ánh mắt của những người xung quanh tưởng chừng như làm cho Nắng Hạ nghẹt thở.

Gặp nhau mà chẳng ai dám mở lời ra trước, trong khi ai cũng hiểu người kia đang nghĩ gì. Ai cũng sợ làm cho người còn lại bị khó xử, bị tổn thương, để rồi lãng phí từng giây từng phút quan trọng quý giá. Nắng Hạ ít cười hơn xưa, cứ ngồi rảnh là hình ảnh gia đình cô và gia đình Huy Linh lại lẫn lộn đan xen vào nhau, càng lúc càng làm cho lòng cô rối bời. Muốn trở về gia đình của mình càng nhanh càng tốt, nhưng cũng chẳng muốn rời xa cây cỏ, hoa lá cũng những thung lũng xanh trải dài đầy thơ mộng nơi đây, Nắng Hạ chẳng còn biết làm thế nào nữa. Đứng trước Huy Linh, trước sự ân cần dịu dàng của anh, lòng cô lại nhói đau. Không biết đã bao lần cô tự đặt cho mình câu hỏi rời xa Huy Linh rồi cô sẽ thế nào đây. Cuộc đời từ đây về sau mãi mãi ko được gặp Huy Linh nữa cô sẽ ra sao đây. Cô thực sự ko biết rõ nữa, cứ mỗi lần đặt ra những câu hỏi ấy. con tim cô lại đau thắt. chẳng biết từ bao giờ mà lệ đã tràn đầy trong ánh mắt.

Hôm nay, Huy Linh phải đến phòng ăn trước Nắng Hạ nên cô đi môt mình. Từng bước dọc hành lang trong bộn bề suy nghĩ, cô tình cơ nghe được đoạn hội thoại giữa Huy Linh, bố mẹ và nội của anh trong phòng ăn.

Mẹ Huy Linh nhỏ nhẹ:

- Con cứ thử nêu vấn đề cho con bé nghe xem sao đã nào?

Huy Linh có chút lo lắng:

- Nhưng con sợ cô ấy không đồng ý mà thôi. Ngay cả đến lời yêu thương nói với con cô ấy còn chưa dám nói, huống chi là chuyện phô bày tình cảm trước thiên hạ. Con………..

Nội xen vào:

- Nhưng con à? Chuyện này liên quan đến cả danh dự và uy tín của cả gia đình ta đó, chứ đâu phải đơn giản đâu. Nghe nói, bên nhà ông Trần Hữu, ông Mai Sơn, và cả nhà họ Kim nữa, đều đã có người tham gia rồi. nếu con và Nắng Hạ mà không đi thì….. Nội đang dở câu thì Nắng Hạ bước vào:

- Con chào nội, chào hai bác ạ.

Mọi người dồn ánh mắt về cô. Nắng Hạ lo lắng:

- Có chuyện gì thế ạ?

Mẹ Huy Linh kéo Nắng Hạ ngồi xuống bên cạnh rồi từ tốn giải thích:

- Con ạ, sắp đến ngày lễ tình nhân rồi và những gia đình trong vương quốc thuộc dòng quý tộc tổ chức một cuộc thi để cuối cùng chọn ra một đôi uyên ương đẹp nhất. Cứ ngày này hàng năm là lễ hội được tổ chức rất công phu và linh đình. Dân chúng khắp các vùng đều kéo về xem. Những năm trước, Huy Linh mãi không chịu có người yêu, cuộc thi diễn ra, mấy ông quý tộc có con tham gia đều rất tự đắc. Năm nay, Bố Mẹ anh muốn anh và Nắng Hạ tham gia cuộc thi. Nghe nói trong cuộc thi có cả hai cô lần trước đã ra mắt Huy Linh, và cùng cặp đôi với họ chính là hai cậu chủ nổi đình nổi đám đã không ít lần gây sức ép cho bố mẹ Huy Linh.

Nói một hồi, Mẹ Huy Linh hỏi:

- Nắng Hạ! Con nghĩ thế nào về ý kiến đó của mọi người?

Nắng Hạ cúi mặt suy nghĩ. Mọi người hồi hộp chờ đợi. Nắng Hạ ít phô trương, lại không quen mang chuyện tình cảm ra trước đám đông, không rõ là cô sẽ trả lời như thế nào đây?

- Con sẽ tham gia cùng Huy Linh, nhưng con sợ sẽ làm mọi người thất vọng mất.

Mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, Huy Linh nhìn Nắng Hạ mỉm cười hạnh phúc. Tất cả ngồi rất lâu với nhau bàn về cuộc thi, nói cho Nắng Hạ rõ hơn các phần chơi. Hai người có 3 ngày nữa để chuẩn bị. Thời gian chẳng còn là bao, hai người phải bên nhau nhiều hơn để hiểu rõ nhau hơn. Nhất định lần này hai người phải mang niềm vui về cho gia đình mới được.

****************

….

Tiếng người cầm loa vang lên đều đều.

1…

2…

3……..

Bắt đầu…..

Lập tức hai đôi còn lại trong cuộc thi bước vào thử thách cuối cùng. Giữa 10 người con trai đang đứng trước mặt, hai cô gái bị bịt mắt mà trong đó có cả Nắng Hạ sẽ phải tìm được người yêu của mình. Đúng, đích xác đây là đôi bàn tay quen thuộc của Huy Linh rồi, cô vội nắm chặt lấy và tháo chiếc khăn bịt mắt ra. Một nụ cười lạ, một ánh mắt lạ… Tất cả đều lạ. Không phải là Huy Linh, không phải là Huy Linh ư? Vậy là cô đã thua cuộc rồi sao?