Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 27: Chương 27

- Sao chúng mày bắt được nó? Người dễ nhìn nhất hội lên tiếng, hắn ta là anh của cả bọn kia.

- Lúc chiều bọn em vừa uống rượu trong quán ra thì thấy nó bị ngã và đang nằm đó không dậy được. Chúng em cho nó luôn vào bao tải rồi chất lên xe đưa ra đây. Không ai biết đâu.

Một thằng khác nói thêm vào:

- Bây giờ đã xắp tối rồi, mà tối đến thì ở đây không có ai đâu. Anh tha hồ mà chơi với nó. Ưʍ... Anh chơi chán rồi thì nhường cho tụi em hưởng lại mỗi thằng một ít.

Tên anh cả đến gần Nắng Hạ, hắn lấy chân đá đá vào người cô như đang xem xét rồi nhận xét:

- Chẳng có gì đặc biệt cả.

- Nếu anh không thích thì để tụi em xử lý nó vậy. Một tên nói đầy vẻ dâʍ đãиɠ.

Tên đàn anh ra vẻ ngẫm nghĩ rồi quyết định:

- Thôi! Tao dùng tạm cho đỡ buồn vậy. Tao với nó vào trong kia, bọn mày ngoài này chờ.

Bọn chúng cười đầy ẩn ý với nhau rồi chúng lôi Nắng Hạ vào phòng nhỏ bên trong rồi để cô ở đó một mình. Nắng Hạ cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng dây đang siết chặt nhưng vô ích. Cô sợ hãi, cô run rẩy vì khϊếp đảm. Cô gọi tên Huy Linh, cô gọi đến tên của mọi người nhưng vẫn chẳng có ai đến bên. Nước mắt cô rơi, là những giọt nước mắt bất lực. Cô đã nghĩ đến cái chết. Nếu như hắn định làm gì cô thì cô sẽ chết. Cô sẽ chết!

Hắn bước vào trong nhìn cô lạnh lùng. Cô quay mặt đi khinh thường. Hắn ngồi trước mặt cô rồi nói:

- Tôi cởi trói cho cô, không được hét gì. Không nghe lời thi biết tay tôi đấy.

Nắng Hạ vẫn quay mặt đi im lặng, hắn choàng tay qua vai cô tháo chiếc khăn bịt miệng cô ra. Vừa rút được nó ra, cô đã hét to lên hết sức có thể:

- Có ai không cứu tôi với... Cứu tôi với...

Bốp! Hắn thẳng tay tát Nắng Hạ, hắn đe dọa:

- Cô mà hò nữa là cô chết chắc đấy.

Nắng Hạ đủ thông minh để hiểu những gì hắn nói. Hắn còn bạo lức hơn cả lũ em, hắn lạnh lùng đến mức gai người. Cô im lặng không gào toáng lên nữa.

Khi hắn đã tháo hết dây trói ra khỏi người cô, cô đưa tay lên xoa má. Sao hắn lại có thể thô bạo với phụ nữ như thế được chứ. Nắng Hạ cắn răng tức giận. Rồi không hiểu tại sao cô lại giơ tay lên tát thẳng vào mặt anh ta, cái tát cô đã dùng hết sức lực của mình để giáng vào khuôn mặt được xem như là sáng sủa của anh. Quá bất ngờ, anh ta hứng trọn cú đấm đầy uy lực ấy. Nắng Hạ hơi giật mình, cô không nghĩ cô lại có thể khỏe như thế. Anh ta đang đưa tay để...quệt máu trên khóe miệng.

Nắng Hạ hơi tái mặt. Rồi anh ta sẽ gϊếŧ cô chết mất. Cô đưa tay lên che mặt chịu đựng sự trả thù của hắn.

- Cô được lắm. Cô không biết sợ là gì hả? Anh ta nói nhẹ, giọng không có gì là bực tức cả.

Từ từ hạ cánh tay xuống, để lộ ra đôi mắt to đen láy ngây thơ của mình, Nắng Hạ thấy anh ta đang nhìn mình không chớp mắt, không thấy anh ta có ý định trả thù mình.

Anh ta cúi gần mặt cô hơn làm cô giật thót. Cô chớp chớp đôi mắt, rồi chợt ngây người ra. Trời! Sao anh ta cũng có đôi mắt đẹp như thế? Hình như ở tiểu Vương quốc này, tên con trai nào cũng có đôi mắt đẹp thì phải. Huy Linh, Quốc Nam, rồi ngay cả một tên đàn anh đàn chị này cũng có đô mắt đẹp. Nắng Hạ liên miên với suy nghĩ của mình, khoảng cách của cô và anh ta đang rất gần. Anh ta thì thầm:

- Nhìn cô cũng đâu đến nỗi nhỉ?

Nắng Hạ giật mình thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình, cô trở lại với thực tại.

Bốp! Nắng Hạ dùng hết sức lực vào đôi bàn tay của mình ẩy anh ta ra ngã ngửa ra sau. Cô dịch lùi, giọng đanh thép:

- Anh mà dám đến gần tôi, tôi cho anh chết đấy.

- Ha ha! Này cô. Anh ta ngồi im dưới sàn, chỉ chỉ tay về phía Nắng Hạ: - Cô nghĩ mình hấp dẫn lắm hả? Nếu thích, tôi có thể có hàng tá các cô gái trẻ đẹp hơn cô. Thêm nữa, tôi không muốn làm cái chuyện ấy ở một nơi tồi tàn như thế này: giường không, chiếu không, đến cái nền nhà còn bị lở loét đầy hồ gạch.

Nắng Hạ có ý nghi ngờ:

- Sao anh có mặt ở đây làm gì?

- Nếu không có tôi ở đây thì liệu giờ này cô có còn nguyên vẹn với 3 tên kia không?

- Anh và bọn chúng cùng hội cùng thuyền với nhau cả thôi.

- Chỉ là trên danh nghĩa thôi.

Nắng Hạ nhún vai khó hiểu, anh ta giải thích rõ cho cô hiểu:

- Nghĩa là tôi lấy cái danh làm anh cả của chúng để kiểm soát chúng. Họ muốn làm chuyện gì thì cũng phải hỏi ý kiến của tôi, chính vì thế mà hôm nay tôi có mặt ở đây để cứu cô đấy.

- Cứu tôi? Nắng Hạ nhấn mạnh lại:- Nhưng sao anh phải làm như thế? Chúng làm gì thì liên quan đến anh sao?

- Đều là em họ của tôi cả đấy, Vì cô chú nên tôi đành chịu thiệt thòi làm giang hồ.

Nắng Hạ nhìn anh với một ánh mắt khác. Anh không tồi tệ như những gì cô nghĩ.

Nghe thấy tiếng 3 tên ngoài kia đang nói chuyện với nhau, chúng hỏi xem không biết anh cả của chúng giờ này đang như thế nào với Nắng Hạ mà cô bỗng giận lây sang cả anh:

- Anh đi theo chúng suốt ngày, chắc cũng lây lan cái tính xấu sang rồi đấy. Nhìn anh cũng chẳng khác gì côn đồ đâu.

Rồi Nắng Hạ im bặt, không để ý đến những lời giải thích biện hộ của anh chàng nữa. Hình như có người đang gọi tên của cô thì phải. Tiếng gọi ngày càng gần hơn, nghe róc hơn. Nắng Hạ quay người nhìn anh ta, cô sợ mình đang ảo tưởng nên nghe nhầm:

- Anh có nghe thấy có người đang gọi tôi không?

- Gì cơ? Thì ra tên của cô là Nắng Hạ hả?

Nắng Hạ bật giậy:

- Vậy là đúng rồi, có người tới cứu tôi rồi.

Cô toan chạy ra ngoài thì bị anh ta kéo lại:

- Yên đã nào. Cô quên là còn 3 tên em tôi ngoài kia à? Để xem tình hình thế nào đã.

Nắng Hạ nghe lời, cô ngồi im lằng nghe tình hình. Chắc chắn đã có người tới đây tìm cô, hình như là giọng của Huy Linh thì phải. Anh đã tới. Anh tới để cứu cô đó. Cô biết mà, cô biết là anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô đâu. Huy Linh ơi! Cảm ơn Huy Linh nhé! Cảm ơn anh nhiều lắm.

Rầm! Tiếng cửa liếp ngoài nhà bị đổ mạnh xuống. Giọng nói quên thuộc vang lên:

- Nắng Hạ! Em có đây không? Nắng Hạ!...

Nắng Hạ xúc động nghẹn ngào, cô run lên vì hạnh phúc. Vậy là cô thoát rồi, cô được cứu thoát rồi.

Ba tên kia đứng vênh váo trước mặt chặn đường Huy Linh không cho anh vào trong. Chúng quát lên giọng côn đồ:

- Thằng kia! Ai cho mày vào đây?

- Thằng kia! Muốn chết hả?

Huy Linh không để tâm đến câu nói này, anh nhìn quanh nhà: - Nắng Hạ đâu?

- Ai? À! Con bé đó hả? Anh tao đang xử lý nó trước. Nếu mày cũng muốn chơi thì đợi 3 anh đây chơi con bé ấy xong nhé.

Bốp....Bốp....

Huy Linh đấm thẳng vào tên vừa nói. Anh giận điên lên khi nghe chúng nói như thế. Anh chạy vào trong nhưng chúng xúm lại ngăn không cho anh vào. Chúng xúm lại đánh anh.

Nghe tiếng đấm đá ngoài nhà, Nắng Hạ toát mồ hôi hột, cả anh chàng ngồi bên cạnh cũng thế. Nắng Hạ biết Huy Linh đang là người gặp nguy hiểm, cô hốt hoảng đứng lên chạy ra đó. Nhưng mới được bước thứ 2 thì cô đã vấp phải cục gạch và ngã xoài ra nền đất. Trời ạ, cái đầu gối của cô lại thêm một lần nữa bị va đập mạnh. Cô đau đớn, nhăn nhó ôm gối. Đau phát khóc lên được. Cô không đứng lên được nữa, không thể cho dù cô cố gắng rất nhiều. Sao lúc nào cô cũng tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân thế nhỉ? Cũng chỉ vì cái tính ẩu đoảng của cô. Đúng, tất cả là tại nó - cái tính hấp tấp, ẩu đoảng.

Anh ta đến và đỡ cô ngồi dậy : - Cô cứ ngồi yên đi, để tôi ra xem sao, chắc lần này anh bạn đó của cô bị ốm đòn mất thôi.

Anh toan đứng lên thì Huy Linh bước vào. Huy Linh vẫn thế, anh vẫn lành lặn và không hề có một vấn đề nào cả. Nhìn thấy người đàn ông lạ đang ngồi sát Nắng Hạ, không chần chừ, Huy Linh lao đến giáng cú đấm vào mặt anh ta làm anh ta ngã ngửa ra đằng sau, mồm bật máu đỏ. Huy Linh rít lên đầy căm hờn :

- Đồ khốn nạn.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ cô đang nhăn nhó vì đau và tái mét mặt vì chưa kịp hiểu gì, anh ôm chầm lấy cô đau đớn:

-Nắng Hạ ơi! Tôi xin lỗi Nắng Hạ. Tại tôi cả, tôi xin lỗi...

Nắng Hạ cảm thấy thật ấm áp và thực sự an toàn. Lần đầu tiên trong vòng tay của anh, cô có cảm giác hạnh phúc và vui sướиɠ. Cô khẽ nói :

-Tôi không sao, không sao đâu mà.

- Thật không?

Nắng Hạ đẩy Huy Linh ra, cô chành chọe :

- Này! Ý Huy Linh là gì vậy? Nghĩ tôi bị làm sao hả?

- Anh tên là Huy Linh, người đàn ông kia lên tiếng.

Huy Linh nhìn sang anh ta với ánh mắt nảy lửa, anh ta reo lên:

- Đúng, đúng là anh Huy Linh rồi.

Như chợt nhận ra một điều gì đó, Huy Linh thốt lên vẻ vui mừng :

- Thằng nhỏ vượt rào? Đúng thằng nhỏ vượt rào không?

- Vâng. Em, Thành nè!

Bọn họ ôm lấy nhau như những người anh em, vỗ vai cười. Nắng Hạ ngơ người, nhìn mặt cô mới ngố làm sao. Nắng Hạ chẳng hiểu hai người này đang làm gì nữa. Và rồi còn đánh đấm nhau như thế, vậy mà giờ lại ôm nhau thân thiết như người thân. Huy Linh giới thiệu : - Đây là Thành, em kết nghĩa với tôi hồi nhỏ. Tôi và Thành đấu võ với nhau suốt đó.

- Anh Huy Linh, đây là...Thành chỉ vào Nắng Hạ ngờ ngợ.

- Là chị của chú mày đấy. Huy Linh choàng tay qua vai Nắng Hạ nói đầy ẩn ý.

- Ôi! Chào chị, vậy mà em không biết, từ nãy tới giờ xưng hô với chị như thế. Thành rối rít.

Nắng Hạ đỏ mặt ngại, cô hẩy tay Huy Linh ra và nói :

- Ơ...hơ! Tôi còn nhỏ, mới 18 tuổi thôi mà.

Huy Linh và Thành cùng cười lớn. Chợt nhớ ra, Thành ngó ra ngoài, anh nói :

- Mấy nhóc kia thật không may, gặp anh chắc nhừ xương, rủ nhau chạy rồi.

Huy Linh thắc mắc:

- Sao em lại có mặt ở đây?

Thành kể lại đầu đuôi cho Huy Linh nghe, Thành trách Huy Linh :

- Có chị mà sao anh còn không bảo vệ được vậy ? Hôm nay mà không có em , chắc...

- Biết rồi mà. Chính vì vậy nên anh mới tha không bẻ gãy tay chúng ra, dám động vào chị của anh à.

Thành đưa tay xoa xoa má, anh cười :

- Hai anh chị giống nhau thật. Lúc trước chị đấm em một cú chảy cả máu mồm, bây giờ đến lượt anh, đẹp đôi ghê.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ hỏi dò:

- Trời! Em đánh Thành thật à? Con gái mà sao bạo lực thế?

Nắng Hạ gân cổ bào chữa :

- Lúc đó ai biết được Thành là người quen của Huy Linh, mà cũng tại Thành tát tôi trước đấy chứ. Con trai ai lại...đánh con gái bao giờ.

Huy Linh quay nhìn Thành làm anh phải cười gượng và phân tích rõ tình hình lúc đó:

- Tại em đã dặn chị là đừng có hét toáng lên, nhưng vừa tháo dây trói cho chị thì...

- Chú mày vẫn chưa chừa được cái tính thô bạo ấy à? Nhìn sang Nắng Hạ, Huy Linh trêu đùa:

- Cũng tại Nắng Hạ, mà Nắng Hạ đã hét lên thì thôi rồi. Á...!

Nắng Hạ vừa thụi cho Huy Linh một cái. Thành cười tít mắt nhìn 2 người mà ngưỡng mộ quá.

Nói chuyện một hồi Huy Linh mới giật mình, anh hoảng hốt cúi xuống xem vết thương cho Nắng Hạ. Cái khăn của Quốc Nam đã đỏ toàn máu, ngã hết lần này đến lần khác, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới lại xuất hiện.

Anh nhanh chóng đưa Nắng Hạ ra xe, phải băng bó vết thương cho cô nhanh nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Anh bế xốc cô lên tay, thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong vòng tay của Huy Linh, cảm giác lâng lâng như đang bay vậy.

Vừa đặt Nắng Hạ được lên xe thì người làng cũng tới nơi. Huy Linh đã phải kiếm lấy 1 cái lý rất hợp lý khác để cho Nắng Hạ khỏi bị người dân nghĩ này nghĩ nọ. Anh thật chu đáo.