Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 18: chương 4

Chương 4: Tình cảm giống như những cánh hoa rơi.

- Đi thôi – Vũ Phong cặp cổ Ngọc loan kéo cô đi.

- Đi đâu, lại đi đá người nữa à – Ngọc loan nhăn nhó nhìn Vũ Phong khinh bỉ hành vi chơi chán rồi bỏ của anh.

- Nèm ánh mắt đó của em là sao hả. Được anh đá cũng là một vinh hạnh đó có biết hay không hả. Ít ra thì cô gái đó cũng được anh nhắm trúng, nghĩa là cô gái đó cũng không phải hạng tồi – Vũ Phong đắc ý tự hào.

- Hứ – Ngọc Loan cong môi đáp trả lại – Em thấy anh là hạng người biếи ŧɦái, chỉ cần gặp cô gái nào mà mặc váy trắng để tóc dài xõa ra thì anh sẽ thích ngay mà thôi. Bất kể xấu đẹp ra sao.

- Vậy em thử mặc váy trắng rồi xã tóc ra xem thử coi anh biếи ŧɦái cỡ nào đi – Vũ Phong nheo mắt nhìn cô trêu ghẹo.

- Anh dám động đến em, ba anh nhất định sẽ không tha cho anh chứ đừng nói đến ba em, ông nhất định sẽ xé xác anh ra à xem. Chuyện em bị đánh vẫn còn chưa kể với ba – Cô lườm Vũ Phong đe dọa.

- Được rồi, chuyện đó là anh sai được chưa? Bây giờ anh dẫn em đi để chuộc tội mà – Vũ Phong nhún vai nhìn cô nói, nói xong thì kéo cô đi thật nhanh đến bãi đỗ xe.

- Chờ anh vào lấy xe.

Vũ Phong ra lệnh xong thì đi lấy xe, nhanh chóng chạy xe ra chụp ngay cái mũ bảo hiểm lên đầu cô rồi kéo cô lên xe.

- Chúng ta đi đâu – Ngọc loan níu tay lại trừng mắt hỏi Vũ Phong.

- Yên tâm, anh không bán em đâu mà lo. Pé heo như em, bán chẳng được bao nhiêu tiền đâu, mua về mất công nuôi.

Nhưng Ngọc Loan chẳng mấy tin tưởng Vũ Phong cho lắm, cô nhìn anh với thái độ nghi ngờ, khiến Vũ Phong thở dài móc điện thoại ra gỏi điện cho ba cô:

- Chú à? Hôm nay con muốn mời Ngọc Loan tham dự buổi tiệc cùng các bạn của con có được không chú.

…….

- Con cam đoan sẽ đưa em ấy về nguyên vẹn trả cho chú ạ……

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Phong quay sang Ngọc loan nháy mắt hỏi:

- Bây giờ đã đi được chưa?

Ngọc loan trừng mắt nhìn Vũ Phong lần nữa mới miễn cưỡng theo anh lên xe đi. Vũ Phong khẽ cười lắc đầu rồi hô lớn:

- Bám chắc nha.

Nói xong, anh rịn ga thật mạnh phóng vọt đi. Ngọc loan bất ngờ quá, vội vàng ôm chặt lấy Vũ Phong lại trước khi mình rơi khỏi xe. Khi Vũ Phong dừng xe lại, hồn phách Ngọc Loan gần như bay đi hết, tay cô rụng rời rời khỏi eo của vũ phong, từ từ bước xuống bên dưới, cả người muốn buồn nôn.

- Này, đừng nói em sợ quá mà đái ra quần nha – Vũ Phong cười trêu cô.

- Có anh mới đái ra quần đó, em nguyền cho anh ngày ngày đều đái ra quần hết – Ngọc Loan tức giận mắng.

- Này này, em có cần phải độc ác đến như thế hay không?

- Ai biểu anh gây sự trước chứ – Cô tức giận đến đỏ mặt đáp.

- Được rồi, coi như lỗi của anh. Haiz, chưa gặp đứa con gái nào mà dữ dằn như em. À mà cô bạn của em mới thật là ghê gớm – Vũ Phong vừa nói vừa xoa mặt, nhớ lại cái tát khá đai của Ngọc Loan ngày đó.

- Anh coi như là con nhẹ đó, nếu là em, không chỉ là một cái tát một cái đâu. Nhất định phải khiến anh thê thảm hơn cả em lúc đó ngàn lần.

- Haha, vậy thì anh may mắn rồi – Vũ Phong cười cười đáp, nhưng anh biết cô không nhẫn tâm nhìn hai người kia bị đánh thì làm sao có thể độc ác với anh được – Chúng ta vào thôi.

Vũ Phong dẫn Ngọc Loan vào một phòng karaoke, chưa tới nơi đã gnhe tiếng ồn ở đó vang lên rồi.

- Nhân vật chính của tin đồn đây rồi – Mọi người vỗ tay ầm ĩ khi Vũ Phong bước vào.

- Này, quen cậu bao nhiêu năm nay, giờ tôi mới biết giới tính của cậu có vấn đề đó nha – Một người nhìn Vũ Phong trêu.

- Lại còn là thầy giáo của trường ta nữa. Sao trước đây khi học lớp thầy ấy, cậu không chịu nói sớm để tụi mình hưởng lây điểm thầy cho với chứ.

……..

Cứ người một câu trêu chọc Vũ Phong, nhưng anh chỉ cười xòa không đáp mà mở rộng cửa cho Ngọc Loan vào.

- Vào đi.

Ngọc Loan e dè bước vào, cô không ngờ Vũ Phong lại đưa mình đi đến đây, lúc nãy muốn bỏ chạy, nhưng bị Vũ Phong nắm giữ lại lôi vào. Mọi người bỗng nhiên thấy Ngọc Loan thì im lặng hết, tất cả đều há hốc miệng ngạc nhiên. Bởi vì họ chưa từng thấy Vũ Phong dẫn con gái đến đây bao giờ.

- Này, cậu đừng có ác quá, để che dấu giới tính của mình mà dám dụ dỗ một cô bé ngay thơ hiền lành thế này làm bạn gái để làm tấm bình phong che mắt thiên hạ à – Một người lên tiếng trước.

- Cô bé này đúng là tấm bình phong, nhưng là để che mắt mấy cô bạn gái cũ mà thôi. Đối với người ngoài, cô bé này là bạn gái mình. Nhưng trước mặt anh em, mình xin trân trọng giới thiệu đây là em gái mình. Mọi người cứ gọi cô bé là Pé heo.

- Pé heo? – Cái tên thật thú vị.

Vũ Phong cười cười xem như không có gì trước cái nhìn hình viên đạn của Ngọc loan. Cô tức lắm, nhưng cố nhẫn nhịn, dù gì tất cả đều là đàn anh trong trường, không thể để mất mặt như thế được, cho nên cô tươi cười đáp:

- Vâng em là Ngọc loan, xin chào các anh. Hôm nay em theo anh đầu gấu đến đây để ra mắt mọi người.

- Anh đầu gấu? – Vũ Phong đang hớn hở vì trêu chọc Ngọc loan, lại nghe thấy cô gọi mình như vậy thì nhíu mày hỏi lại.

- Sao? Anh có ý kiến gì à đầu gấu – Ngọc loan ngông nghênh hất mặt lên đáp

- Em giỏi lắm, biết trả đũa anh nữa – Vũ phong ghiến răng lườm cô.

- Cái này anh yên tâm , trước giờ em tự tin với trí tuệ của mình lắm, anh không cần khen em giỏi nữa đâu.

- Haha, em gái em thật thú vị, chưa ai dám gọi Vũ Phong là đầu gấu đâu.

- Hihi, anh ấy chẳng những là đầgu ấu, mà còn là mộ ttên biếи ŧɦái đấy ạ.

Thế là cô và Vũ Phong cùng nhau nghênh mặt trừng mắt quyết không ai chịu thua ai hết. Mọi người lúc đầu im lặng nhìn hai người đấu khẩu, cuối cùng không nhịn được cười đành phá ra cười lớn.

- Em gái, anh thích em rồi đó. Anh chưa thấy cô gái nào lại có thể khiến cho Vũ Phong chúng ta uất nghẹn muốn chết như thế đâu.

- Nào, mau ngồi xuống đi.

Ngọc Loan và Vũ Phong bèn ngồi xuống ghế trống. Ngọc loan vẫn chưa kịp quay sang nhìn người bên cạnh cười chào thì người đó đã lên tiếng:

- Em muốn uống gì để anh đi gọi. Ở đây chỉ toàn là bia thôi, anh nghĩ chắc là em không thích uống bia đâu.

Ngọc loan nghe giọng người này khá quen, cô bèn quay đầu lại nhìn thì, gương mặt đó hiện dần lên, là gương mặt mà gần đây cô hay nhớ. Như có một luồn máu nóng chảy trong người cô. Sao anh ấy lại ở đây? Ngọc Loan tử hỏi với chính bản thân mình. Nhớ lại vẻ mặt và mấy câu nói của mình, Ngọc loan thật muốn cắn lưỡi chết tại chỗ. Anh Tùng Quân chứng kiến từ đầu tới đuôi, chắc chắn sẽ cho cô là con gái đanh đá. Còn đâu hình ảnh ngọc nữ hiền lành của cô nữa.

Cô thầm oán trách Vũ Phong, cũng tại cái tên đáng ghét này mà ra. Đúng là xấu hổ với anh Tùng Quân chết đi được. CÔ khẽ ngước đôi mắt đáng thương của mình gõi khẽ:

- Anh Tùng Quân

Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 4.1