Các quản lý cấp cao đang tham dự cũng không giữ được bình tĩnh.
Làm giả thẻ vàng của khách hàng lớn để lừa gạt khoản vay, đây là phạm pháp đó!
“Lời anh nói là thật asao? Thẻ vàng của khách hàng lớn ngân hàng Hoa Kỳ là giả?" Lông mày xinh đẹp của Lâm Nguyệt Như nhíu chặt.
“Tôi có cần phải lừa gạt một tổng thanh tra kế toán nhỏ nhoi như cô không?" Dương Chí Viễn hỏi ngược lại.
Trong chốc lát Lâm Nguyệt Như không nói nên lời.
Dương Chí Viễn lập tức tỏ vẻ nói: “Thấy việc cô vu oan tôi trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ tôi lấy tư cách tổng giám đốc chính thức đuổi việc cô, cái loại nhân viên thiểu năng được Dương Tử Hí tuyển dụng như cô không xứng ở lại công ty!"
Kế toán là mạch sống, người được Dương Tử Hí đào tạo ra, anh ta càng không cần, đúng lúc mượn cơ hội này đuổi cô ta đi, chuyện xấu của ông đây cũng không bị phơi bày.
“Tôi cũng không muốn làm việc cho loại tiểu nhân hèn hạ nham hiểm như anh đâu, tiền lương mười lăm nghìn, Lâm Nguyệt Như tôi tới công ty nào mà không nhận được khoản đãi ngộ như thế này?"
Dứt lời cô ta hừng hực khí thế rời đi.
"Chủ tịch, với cái thái độ của tổng giám đốc mới đây quả thật là tôi không dám xu nịnh, cho nên tôi quyết định từ chức quản lý bộ phận nhân sự, quý công ty mời người tài khác đi." Lại một người phụ nữ nữa đứng lên.
“Chủ tịch, tôi cũng quyết định từ chức quản lý bộ phận nghiệp vụ.” Thêm một người đàn ông khác đứng lên.
“Chủ tịch, tôi cũng không làm quản lý vật tư nữa.” Lại thêm một người đàn ông trung niên đứng lên.
“Các người..." Thiếu chút nữa Dương Chí Viễn đã tức đến hộc máu, đây là cả một tập thể không thèm nhìn sắc mặt anh ta.
Dương Chấn Hoa ngồi không yên ngay, đứng dậy trấn an nói: “Các vị, mọi người đều là trụ cột vững chắc của công ty, vừa rồi quả thật là thái độ của Chí Viễn có hơi quá đáng, mọi người hãy thông cảm một chút."
“Không được đầu chủ tịch, công ty có tổng giám đốc thế này thì không có triển vọng, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian ở một công ty không có triển vọng" Quản lý nghiệp vụ nói.
“Mẹ mày!” Dương Chí Viễn hoàn toàn bùng nổ: “Cút! Cút hết cho tao! Trái đất này không có mấy người thì vẫn chuyển động như thường, con mẹ nó tao không tin có tiền mà không thể tuyển được nhân viên!”
Ba người không nói hai lời đã xoay người rời đi, bên trong phòng họp chỉ còn lại mấy người trong nhà họ Dương.
“Cháu nói cháu..." Dương Chấn Hoa đã tức đến hộc máu, vỗ bàn chửi rủa thậm tệ: “Vừa nhậm chức đã chém mất bốn trụ cột vững chắc của công ty, cháu oai phong thật đó, nếu biết trước kết quả sẽ thế này thì ông có dùng tiền mời tổng giám đốc cũng không để cho cháu làm tổng giám đốc đâu!”
“Ông nội đừng nóng giận.” Dương Chí Viễn lập tức an ủi: “Mấy người này đều là là do Dương Tử Hi đưa đến, bọn họ không vừa lòng cháu, không đuổi bọn họ đi thì sau này cháu có quyết sách gì bọn họ cũng không chấp hành, đối với sự phát triển của công ty là một trở ngại lớn."
“Đúng lúc bây giờ công ty không thể làm ăn, giữ bọn họ lại cũng chỉ lãng phí tiền của, đợi cháu đi vay tiền rồi đi tuyển lại lần nữa, còn sợ không thể tuyển được một người tài ưu tú giúp công ty phát triển lớn mạnh sao?"
“Vậy ông cho cháu nửa năm, nếu cháu không làm được thành tích gì thì cái chức tổng giám đốc này cháu cũng đừng làm nữa." Dương Chấn Hoa nghiêm túc nói.
“Được thôi ông nội, cháu bảo đảm trong vòng nửa năm sẽ kiếm được mười triệu tiền lợi nhuận cho công ty!" Dương Chí Viễn vỗ ngực nói.
“Chỉ mong như vậy.”
Dương Chấn Hoa chỉ bỏ lại bốn chữ rồi rời khỏi chỗ ngồi chuẩn bị rời đi.
Dương Chí Viễn đang đắc ý.
Bỗng nhiên, một nữ kế toán khuôn mặt đỏ bừng chạy vào.
“Chủ tịch! Chủ tịch! Tin tức tốt! Hôm nay có tin tức tốt!”
“Tin tức tốt gì?" Dương Chấn Hoa nhíu mày hỏi.
Nữ kế toán cười tươi như hoa nói: “Vừa rồi chủ tịch Lữ ở ngân hàng Hoa Kỳ gọi điện thoại tới, bảo tổng giám đốc Dương mang theo con dấu với giấy chứng nhận, đến quầy công cộng làm thủ tục vay một trăm triệu không tính lãi suất, bây giờ chủ tịch Lữ đang đợi ở ngân hàng.”