Thắt Lưng Hoa

Chương 10: ĐÔI KHI THÍCH LÀ MỘT LOẠI Ý NIỆM CỐ CHẤP

Đại La đã tặng chiếc thắt lưng hoa đầu tiên cho một người mà cô ấy rất thích, nhưng tiếc rằng người đó lại không thích cô ấy. Thật ra, bản thân có thể cảm nhận được một người có dành tình cảm cho mình hay không, chẳng qua Đại La không muốn sau này phải nuối tiếc mà thôi.

“Tiểu Mộ, cậu biết là cậu và anh Ngụy không thể đến với nhau chứ?”

Khoảng cách, hoàn cảnh sống, gia đình và tính cách của hai người đều quá khác biệt. Tình cảm của Lí Mộ suy cho cùng chỉ đơn giản là thích. Nhưng hai người ở bên nhau, vỏn vẹn có tình cảm thôi thì chưa đủ.

“Tớ biết.”

“Vậy cậu tặng thắt lưng hoa của cậu cho anh ấy đi.”

Đôi khi thích là một loại ý niệm cố chấp, trong lòng có thể buông bỏ một người, song phải buông bỏ một cách dứt khoát, như vậy mới có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà không bị vướng bận bởi chuyện cũ.

Trong chuyện tình cảm, có người biết hướng tới điều có lợi, tránh xa những điều bất lợi, kịp thời chấm dứt tổn thương. Bên cạnh đó, cũng có người nhát gan không dám đối mặt với lòng mình. Xem như hai cô gái này là kiểu người ngốc nghếch nhất, chỉ mong bản thân sẽ không phải hối hận.

Lí Mộ nhớ tới bố của cô.

Ông từng kiêu ngạo tuyên bố: “Tiểu Mộ, sau này trưởng thành nếu con thích ai thì phải dũng cảm nói với người đó nhé!”

Còn mẹ cô thì nói: “Tiểu Mộ à, mọi việc đừng suy tính thiệt hơn con ạ.”

Thuở bé cô chia kẹo với bạn bè của mình, sau đó bạn của cô có kẹo nhưng không chia cho cô, cô buồn lắm. Mẹ cô nói rằng cô chủ động cho bạn kẹo là vì cô quan tâm bạn, nhưng trên đời này không hề có đạo lý “Tôi quan tâm bạn, bạn cũng phải quan tâm đến tôi”. Nếu cứ khăng khăng so đo được mất, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy mãn nguyện.

Tôi cho bạn kẹo là xuất phát từ tình cảm của tôi, không phải là vì tôi sẽ nhận được lại kẹo từ bạn.

Lí Mộ nghĩ, Ngụy Tuần ở rất xa cô, chắc chắn sẽ không nói những lời tổn thương người khác giống như cô. Có lẽ anh sẽ hơi bối rối, không muốn tổn thương cô, nhưng chỉ cần anh không nhận thắt lưng hoa, cô sẽ hiểu và không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa.

Không phải là Từ Nhược Chi không biết công việc của Ngụy Tuần bận bù đầu bù cổ. Ngặt nỗi, bà ấy quả thực rất lo lắng vì anh đã từng tuổi này rồi mà chưa từng hẹn hò với bất cứ cô gái nào.

Vì vậy, bà ấy viện cớ sinh nhật mình, trắng trợn lên kế hoạch một phen. Từ Nhược Chi đã mời tất cả con gái các nhà quyền quý nổi tiếng của thành phố C đến tham dự bữa tiệc được tổ chức linh đình và long trọng. Trong lòng bà ấy đã có sẵn một ứng viên sáng giả, nhưng không biết Ngụy Tuần có thích hay không. Bà ấy cố ý sắp xếp để Ngụy Tuần tiếp đãi cô gái đó, tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc với nhau.

Ngay cả Ngụy Vi cũng đã nhìn ra kế hoạch của mẹ mình, thì đương nhiên là chẳng có lí gì mà Ngụy Tuần lại không nhìn ra được. Có điều anh vẫn bình thản, cư xử hòa nhã và chừng mực như thường, giữ khoảng cách vừa phải với cô gái kia, để không xảy ra tình huống ngượng ngùng, lại không quá thân mật. Sau khi tiễn các vị khách ra về, Từ Nhược Chi khấp khởi hỏi dò ý kiến của con trai mình.

Ngụy Tuần hiếm khi không nở nụ cười: “Mẹ à, hôm nay là sinh nhật của mẹ, con không muốn mẹ vì con mà không vui. Con hi vọng mẹ có thể hiểu được rằng con muốn tự quyết định chuyện hôn nhân của mình.”

Sự mệt mỏi lạ thường của anh khiến Từ Nhược Nhi không dám nói thêm gì nữa.

Ngụy Vi tìm thấy Ngụy Tuần đang đứng cô đơn một mình trong vườn hoa.

“Anh Cả, anh đang có chuyện buồn à?”

“Không, chỉ là gần đây quá mệt mà thôi.”

Lúc Ngụy Vi còn nhỏ, bố của họ đã qua đời. Anh Cả cũng như cha, trong mắt cô ấy, Ngụy Tuần luôn rất vĩ đại và mạnh mẽ, càng rất ít khi thấy anh để lộ ra vẻ uể oải như này.

“Ông nội nghiêm khắc với anh quá! Đã lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi thoải mái, em sẽ nói chuyện với ông. Là con người thì ai cũng sẽ biết mệt mà.”

“Anh không sao đâu, anh thích công việc.” Ngụy Tuần xoa đầu Ngụy Vi, bỗng nhận ra cô em gái của mình lại cao thêm một chút: “Sắp nghỉ hè rồi, em muốn đi đâu chơi?”

“Em muốn đi Nga.” Ngụy Vi vẫn còn ít tuổi, rất dễ bị thay đổi sự chú ý. Nhìn nụ cười ngây thơ của cô ấy, trái tim Ngụy Tuần dần trở nên mềm mại.

Là con người thì ai cũng biết mệt, thế nhưng anh thì không thể.

Chỉ là, Ngụy Vi thật lòng thật dạ quan tâm anh trai của mình, cô ấy thực sự đã chạy đến làm nũng với ông cụ Ngụy, tỉ tê rằng Ngụy Tuần gần đây rất mệt mỏi, cần được nghỉ xả hơi. Ông cụ nhà họ Ngụy, Ngụy Đức Chiêu vốn là người rất nghiêm và nói năng thận trọng. Ông đã biết về sự khác thường của Ngụy Tuần từ phía Từ Ngụy Chi.

Về sau Từ Nhược Chi ngẫm lại hành động của mình, Ngụy Tuần là đứa con mà bà ấy ít phải lo lắng nhất. Quả thật có đôi lúc bà ấy đã xem nhẹ suy nghĩ của anh. Bà ấy sợ anh còn giận mình, cho nên đã nhờ ông cụ Ngụy ra mặt nói đỡ.

“Ý của ông và mẹ cháu cũng giống nhau, hôn nhân của cháu đương nhiên là do cháu tự quyết, chúng ta sẽ không can thiệp. Mẹ của cháu chỉ hơi nóng vội, chứ không hề có ý ép cháu.”

“Cháu hiểu ạ, thưa ông.”

Ông cụ Ngụy nhìn đứa cháu trai trầm tĩnh mà chín chắn nhà mình, ôn tồn nói: "Mệt thì nghỉ ngơi, đừng tự ép buộc bản thân quá. Một mình cháu phải chèo chống cả gia đình này suốt những năm qua, thật vất vả cho cháu."

“Cháu không thấy vất vả đâu, ông ạ.”

Đây là lời nói thật lòng của Ngụy Tuần, từ trước tới nay anh chưa bao giờ thấy cực khổ vì tất cả những gì đã hi sinh cho gia đình.

Anh chỉ không biết là rốt cuộc bản thân muốn gì, do đó đã đánh mất người quan trọng trong đời.

Nhϊếp Thông là người thích hội hè chè chén, thỉnh thoảng sẽ tổ chức đủ loại tiệc tùng lớn nhỏ.

Lần này là họp mặt bạn học, không giới hạn là cùng lớp hay cùng khoa, miễn là người đó “ham vui” đều có thể dẫn bạn đến tham gia. Việc một năm tụ tập hai, ba lần đã thành thông lệ. Ai nấy đều đã quen với chuyện Ngụy Tuần đi dự tiệc một mình, ngược lại anh chàng đi cùng với Trịnh Yến Yến lại nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người.

Thật ra, với địa vị và mức độ bận rộn của Ngụy Tuần hiện giờ, việc tham gia những bữa tiệc như thế này thực phí phạm thời gian, nhưng anh vẫn gác công việc sang một bên và đến dự. Mọi người đều nói rằng Nhϊếp Thông rất được xem trọng, ngay cả Nhϊếp Thông cũng cảm thấy Ngụy Tuần chắc chắn là vì nể mặt anh ta nên mới tới, trong lòng càng cảm động không thể tả.

Không một ai phát hiện ánh mắt của anh luôn vô tình lướt qua Trịnh Yến Yến.

Cô ta mỉm cười ngồi bên cạnh Phùng Triều, Phùng Triều tình tứ nhìn cô ta, giống như một bức tranh tình yêu đẹp đẽ. Ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ và chúc phúc. Ngụy Tuần cảm thấy bản thân hơi lạc lõng trong khung cảnh này.

Anh muốn rời đi, nhưng lại có phần do dự. Sau này có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Trịnh Yến Yến ở những nơi như vậy, bởi lẽ cô ta đã có bạn trai. Cho dù với tư cách bạn bè thì hai người họ cũng không nên qua lại với nhau quá nhiều.

Trịnh Yến Yến thấy Ngụy Tuần chỉ im lặng ngồi đó, bèn đi đến nói chuyện với anh: “Ngụy Diễn gần đây rất hay đến chỗ em, hình như là để ý một cô bé của lớp đào tạo. Anh Ngụy cứ mặc kệ cậu ấy thế sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi môi chúm chím cười. Ngụy Tuần ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, gượng cười nói: “Nó phá đám chỗ em à?”

Trịnh Yến Yến có mở một cơ sở đào tạo mỹ thuật tạo hình, không biết Ngụy Diễn bằng cách nào đã làm quen với một cô gái ở bên đó, và đã cưa cẩm cô ấy được một thời gian.

“Không có ạ, chỉ là cô gái đó hình như không thích cậu ấy lắm.” Ngụy Diễn đẹp trai, gia thế không phải dạng vừa, nên được khá nhiều con gái theo đuổi. Tuy nhiên cô gái mà anh “chấm” lại cứ chướng mắt với cái tính ưa khoe khoang khoác lác của anh ta. Có lẽ điều này đã động đến bản tính thích chinh phục của mình, Ngụy Diễn vẫn một mực không chịu bỏ cuộc.

“Chuyện tình cảm, anh cũng không có nhiều điều để nói, tùy nó thôi.”

Trịnh Yến Yến lại nhìn anh. Anh vẫn từ tốn, sâu sắc và lạnh nhạt như thường.

Họ trò chuyện được một lúc thì Phùng Triều đến tìm Trịnh Yến Yến. Hai người ngồi bên cạnh Ngụy Tuần. Trịnh Yến Yến chợt hỏi: “Anh thích mẫu con gái như thế nào hả anh Ngụy?”

Nhϊếp Thông ngồi kế bên nghe thấy chủ đề này thì cảm thấy cực kỳ hứng thú, liền hồ hởi sán tới: “Đúng đấy, quen cậu bao năm nay, chính tôi cũng tò mò lắm.”

Trịnh Yến Yến chăm chú nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước hồ thu lấp lánh dưới ánh đèn.

Ngụy Tuần thất thần giây lát, nhưng không ai nhận ra điều này. Anh tránh né ánh mắt của cô ta, trả lời câu hỏi của họ: “Tùy duyên thôi, gặp mới biết được.”

Nhϊếp Thông cụt hứng: “Trả lời cũng như không.”

Anh hỏi Trịnh Yến Yến: “Sao đột nhiên lại muốn hỏi vấn đề này.”

Cô ta cúi đầu che giấu ánh mắt của mình, và nắm chặt bàn tay của Phùng Triều, rồi ngẩng đầu lên cười đáp: “Có lẽ người đang yêu luôn mong những người bên cạnh được hạnh phúc, anh Ngụy tốt như vậy, em mong anh sớm gặp được người mình thích.”

Phùng Triều yêu chiều nắm chặt tay cô ta. Ánh mắt của Ngụy Tuần liền tối sầm, anh chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đúng lúc điện thoại trong túi rung lên một cái.

Trước khi Lí Mộ lên đường, Đại La đã giúp cô thu xếp hành lí. Thật ra, hành lí cũng không nhiều nhặn gì cho cam, cô chỉ cần mang theo một bộ quần áo sạch để thay sau khi tắm rửa, còn lại đều là đặc sản để biếu ông ngoại. Lí Mộ đã mua luôn cả vé khứ hồi, cô chỉ định ở lại thành phố C hai ngày. Việc đầu tiên là gặp Ngụy Tuần, việc thứ hai là đi thăm ông ngoại của mình.

A Hổ và Đại La lái xe đưa cô đến nhà ga. Đại La dặn dò: “Cậu đi sớm về sớm, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ nhé.”

Lí Mộ ôm Đại La một cái: “Tớ biết rồi.”

Đại La lưỡng lự một lát mới nói: “Có buồn thì cũng phải gọi điện thoại cho tớ nhé.”

Cô ấy không muốn cô bạn thân của mình phải trốn ở một góc nào đó khóc thầm.

Lí Mộ hiểu ý của cô ấy, bèn cười đáp: “Cậu yên tâm.”

Sau đó, Đại La đưa mắt nhìn bóng dáng của cô tiến vào nhà ga, trong lòng dâng lên nỗi đau xót và không nỡ. Đây là chuyến hành trình đã biết rõ kết quả nhưng vẫn muốn đi.

A Hổ khoác vai Đại La, cô ấy liền quay người ôm chặt lấy A Hổ.

Thành phố C không hẳn là hoàn toàn xa lạ với Lí Mộ. Hồi nhỏ, gần như năm nào bố mẹ cô cũng đưa cô đến thăm ông ngoại, vì thế cô cực kỳ quen thuộc với con đường đến nhà ông.

Khi cô xuống xe lửa đã là chập tối. Lí Mộ ngẩng đầu lên chỉ thấy toàn nhà cao tầng, không nhìn thấy ráng chiều.

Thành phố C đã vào mùa hạ, thời tiết nóng hơn trên núi rất nhiều. Vừa bước ra sân ga, một luồng hơi nóng đã phả vào mặt, không khí hít vào cũng nóng rực. Lí Mộ cởϊ áσ khoác, xách hành lí hòa vào dòng người đông đúc. Đô thị phồn hoa, nhưng không khiến ánh mắt cô lưu luyến. Cô tìm một khách sạn sạch sẽ gần đó, vừa mở ra đã thấy tối om.

Lí Mộ gột rửa sự mệt mỏi khắp cơ thể, rồi nằm trên giường nghe tiếng “cạch cạch” của chiếc điều hòa cũ.

Ở đây và chỗ của anh đã không còn là khoảng cách dài đằng đẵng giữa cực Nam và cực Bắc nữa.

Lí Mộ cảm thấy hơi bối rối và sợ hãi, đã hơn hai tháng kể từ lần họ gặp nhau lần cuối, cô thậm chí còn không chắc liệu anh có đồng ý gặp mình hay không.

Chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô quyết định gửi một tin nhắn cho Ngụy Tuần hẹn gặp anh vào ngày mai. Cô biết anh phải đi làm, nên cố tình chọn cuối tuần để đến đây. Dù vậy, cô cũng không chắc ngày mai anh có rảnh không. Cô không thích trì hoãn quá lâu, mà muốn nhận được kết quả thật sớm.

Lí Mộ chỉnh đi chỉnh lại tin nhắn, sau đó mới gửi đi.

Ngụy Tuần đứng dậy lấy điện thoại ra xem thì thấy là tin nhắn từ một số thuê bao lạ. Anh mở ra đọc, tin nhắn không ngắn không dài: “Chào anh Ngụy. Tôi là Lí Mộ. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Không biết ngày mai anh có rảnh không, tôi đang ở thành phố C, hi vọng có thể gặp được anh.”

Trịnh Yến Yến thấy anh cầm điện thoại đứng yên tại chỗ một lúc, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì hả anh?”

Khóe miệng Ngụy Tuần khẽ nhếch lên một nụ cười: “Không có gì, anh chợt nhớ ra có tí việc, phải đi trước.”

Nói đoạn, anh chào tạm biệt Nhϊếp Thông và các bạn học khác. Bóng hình rắn rỏi cứ thế biến mất ở cửa. Nhưng vừa quay người một cái, nụ cười dịu dàng của anh liền bị thay thế bằng vẻ mệt mỏi rã rời.

Một thoáng cô đơn hiện lên trên nét mặt của Trịnh Yến Yến.