Về sau, Lí Mộ nghĩ rằng nếu duyên phận của họ chỉ dừng lại ở đây là vừa khéo. Dẫu sau này có nhiều chuyện xảy ra, cô cũng không muốn loại bỏ hoàn toàn Ngụy Tuần ra khỏi cuộc đời mình, bởi lẽ cô sẽ không gặp được một Ngụy Tuần thứ hai trong đời.
Buổi chiều, Ngụy Diễn có cảm giác hai chân hơi sưng, nhưng lúc đó anh ta đang mải chụp ảnh và quay cảnh cùng với Trương Trí Viễn vắt mật ong vào lọ, để chia sẻ với người nhà của mình, nên không để ý đến điều đó.
Cho đến lúc ăn cơm xong, trời tối dần, bấy giờ anh ta mới phát hiện cơ thể có điểm không ổn. Cả người anh ta nóng ran, thậm chí còn nôn ra hết cả bữa tối, hai bắp chân sưng vù khủng khϊếp. Khi Ngụy Tuần và Trương Trí Viễn hỏi, anh ta mới kể rằng mình đã bị côn trùng đốt cho hai phát lúc ở trên núi.
Con bọ đó còn chưa bằng cái móng tay, anh ta đâu ngờ là bị nó cắn lại nghiêm trọng thế này.
Ngụy Tuần muốn gọi xe để nhanh chóng đưa Ngụy Diễn đi bệnh viện. Phải cái, quãng đường từ trên núi đến bệnh viện gần nhất trong thị trấn, đi nhanh nhất cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Ngụy Diễn nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn. Cuối cùng, vẫn là mẹ của Trương Trí Viễn lên tiếng: “Mau đi tìm Tiểu Mộ đi!”
Ông nội của Lí Mộ am hiểu các loại thảo dược và huyệt đạo trên người, rất giỏi trong việc chữa trị vết thương do rắn rết cắn. Người dân trong bản sống nhờ vào núi, không tránh khỏi việc bị côn trùng độc hoặc bị rắn cắn. Ông không chữa được bệnh nặng, nhưng ở phương diện này lại hiệu quả hơn cả bệnh viện dưới núi. Lí Mộ từ nhỏ đã đi theo ông, mưa dầm thấm lâu nên dần dần cảm thấy thích thú. Ông đã truyền cho cô những bài thuốc bí truyền. Sau khi ông qua đời, dân trong bản hễ bị rắn rết cắn đều đến nhờ cô chữa cho.
Lúc này, Trương Trí Viễn mới nhớ đến Lí Mộ. Anh ta lật đật cầm đèn pin đi mời cô đến.
Lí Mộ đã tắm rửa xong xuôi và đang chuẩn bị đi ngủ. Sau khi nghe Trương Trí Viễn thuật lại, cô liền xách hòm thuốc, tất tả đi theo anh ta.
Nhà của Trương Trí Viễn mới xây, rộng rãi và sáng sủa. Hai ngày nay, Ngụy Tuần và Ngụy Diễn đều ở nhà anh ta. Lúc Lí Mộ đến nơi, Ngụy Diễn đã khó chịu không để đâu cho hết.
Bắp chân anh ta sưng to chừng một ngón tay. Lí Mộ soi đèn pin kiểm tra thật kỹ mới tìm thấy vị trí vết cắn. Cô hơ con dao găm trên ngọn lửa, rồi lưu loát rạch lên miệng vết thương, máu tím đen tức thì chảy xuống bắp chân. Đến khi máu chuyển sang màu đỏ tươi, cô mới lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, bôi lên miệng vết thương, sau đó băng bó cẩn thận.
Bản thân Ngụy Diễn cũng không hề biết là mình đã bị cắn hơn hai vết. Lí Mộ rạch bốn, năm nhát dao trên hai bắp chân của anh ta. Sau khi đắp thuốc, bắp chân bớt sưng trông thấy.
Lí Mộ nói với anh ta: “Anh đừng lo, côn trùng này không có độc, hồi bé tôi cũng đã từng bị nó cắn. Bôi thuốc vào là sẽ ổn thôi. Mỗi tội, trông vết cắn hơi ghê.”
Cô về nhà lấy cho Ngụy Diễn một bài thuốc nữa, rồi mang đến nhà Trương Trí Viễn, lại tự tay điều chế, sau đó bảo Ngụy Tuần cho anh ta uống. Tình trạng của của anh ta không quá nặng, nhưng vẫn đang sốt cao, cần phải theo dõi. Lí Mộ không rời đi mà nói rằng sẽ ở lại trong phòng khách, đợi anh ta hạ sốt thì mới về nhà.
Nhìn em trai mình vừa nãy vẫn còn khó chịu không thể tả, bây giờ đã cau mày chìm vào giấc ngủ, Ngụy Tuần mới cảm thấy yên tâm phần nào. Anh nói với Lí Mộ: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào cho phải.”
Cô khẽ lắc đầu: “Anh khách sáo quá!”
Trên đời này, nào có ai thấy chết mà không cứu. Cô không gánh nổi ân tình lớn như vậy.
Lí Mộ ngồi xem tivi trong phòng khách chờ Ngụy Diễn hạ sốt. Ngụy Tuần cứ nửa tiếng lại đo nhiệt độ cho anh ta. Sau khi uống thuốc, nhiệt độ cơ thể anh ta giảm dần. Mỗi lần đo nhiệt độ xong, Ngụy Tuần đều sẽ nói với cô.
“Hiện giờ là 37 độ.”
“Ồ, vậy là sắp hạ sốt rồi.”
Ban đêm, nhiệt độ trên núi xuống thấp. Lí Mộ quấn chiếc chăn do mẹ của Trương Trí Viễn đưa cho, vừa xem tivi vừa chuyện gẫu với bà. Đêm đã khuya, Ngụy Tuần áy náy nói: “Cô Lí Mộ ơi, chi bằng để Trí Viễn đưa cô về nghỉ ngơi nhé. Nếu có chuyện gì tôi lại đến gọi cô sau.”
Mẹ của Trương Trí Viễn là người thẳng tính, huống hồ gia đình bà và gia đình Lí Mộ vẫn luôn qua lại thân thiết. Theo vai vế, Lí Mộ còn phải gọi bà là chị dâu. Thế là, bà liền trả lời thay cô: “Không cần phải rườm rà thế đâu. Tiểu Mộ đang nói chuyện với tôi. Tôi còn chưa muốn cho cô ấy về, cứ để cô ấy ngủ cùng với tôi là được. Anh Ngụy đi nghỉ đi. Có Tiểu Mộ ở đây rồi, Anh Ngụy nhỏ sẽ không việc gì đâu.”
Lí Mộ cười với anh và nói: “Anh cứ tự nhiên đi, tôi ổn mà.”
Ngụy Tuần cũng không tiện nói thêm điều gì, bèn quay người đi về phòng.
Sau khi anh rời đi, mẹ của Trương Trí Viễn liền nói với Lí Mộ bằng tiếng Di: “Người thành phố khách sáo thật đấy, hở một chút là cảm ơn, khiến chị đôi khi thấy ngại chết đi được. Họ lại còn là ông chủ của Trí Viễn nữa chứ. Ôi chao, chị cũng chả biết phải làm thế nào. Nếu chị có chỗ nào sơ xuất, chẳng phải sẽ liên lụy đến Trí Viễn sao.”
“Sao có thể thế được, chị lại cả nghĩ rồi. Họ không phải là người hẹp hòi chấp nhặt từng li từng tí đâu.”
“Thế chẳng phải là người làm mẹ như thích lo lắng suông sao.”
Trong lúc hai người đang chuyện trò say sưa, Trương Trí Viễn cầm một đôi tất còn chưa bóc vỏ từ trong phòng đi ra, đưa cho Lí Mộ: “Tất mới đấy, cô đi tất vào đi, ban đêm lạnh lắm.”
Đó là một đôi tất đen của nam giới. Lí Mộ hơi ngẩn người: “Không cần đâu, tôi không lạnh mà.”
“Lạnh bắt đầu từ gan bàn chân đấy. Phụ nữ lại càng phải chú ý hơn. Đi vào đi!”
Bởi vì lúc tối ra khỏi nhà vội vã nên cô chỉ đi đôi dép xăng đan, để lộ ra những ngón chân trắng nõn.
Mẹ của Trương Trí Viễn che miệng, cười nói: “Trí Viễn nhà chúng ta biết quan tâm đến người khác từ khi nào vậy?”
Anh ta thoáng nhìn nét mặt mẹ mình, biết rằng bà lại suy nghĩ đến tận đẩu tận đâu: “Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ linh tinh gì đấy? Đây là sếp Ngụy bảo con đưa cho Tiểu Mộ mà.”
Trái tim đã ngủ yên của Lí Mộ lại đập rộn ràng vì câu nói này.
Chân cô đã hơi lạnh, nhưng còn lâu mới đến mức không chịu đựng được.
Trương Trí Viễn nhét bít tất vào tay cô: “Mau đi tất vào, đây cũng là tấm lòng của người khác đấy.”
Ngón tay Lí Mộ khẽ nhúc nhích, cuối cùng cô không từ chối nữa.
Cô bóc bao bì bên ngoài ra, rồi đi tất vào chân. Không biết đôi tất làm bằng chất liệu gì mà đi vào rất ấm.
“Cảm ơn anh ấy giùm tôi nhé!” Cô khẽ nói với Trương Trí Viễn.
Ở một nơi nào đó trong trái tim bỗng nóng ran như lửa đốt.
Đã đến chương trình phim truyện đêm khuya, mẹ của Trương Trí Viễn ngáp một cái. Ngụy Diễn đã hạ sốt, cho nên Trương Trí Viễn liền đưa Lí Mộ về nhà.
Cô đi rất chậm, khiến anh ta phải mất gấp đôi thời gian bình thường để đưa cô về.
Lúc lên giường đi ngủ, cô cởi bít tất ra, rồi để phẳng phiu ở cuối giường.
Cô bị chứng tay chân lạnh buốt, thường phải ủ trong chăn một lúc mới ấm lên. Nhưng đêm nay, hai chân cô vậy mà lại ấm áp suốt.
Sáng hôm sau, Lí Mộ lo lắng cho Ngụy Diễn, vừa ăn sáng xong cô đã mang theo thuốc đến nhà Trương Trí Viễn kiểm tra tình hình của Ngụy Diễn.
Sau khi ngủ một giấc, anh ta đã hạ sốt, chân cũng không còn sưng tấy nữa, chỉ cảm thấy hơi mệt và đói.
Đầu tiên, cô đưa cho Ngụy Tuần hai gói thuốc, và dặn: “Mỗi ngày một thang, một thang chia ra uống làm hai lần. Nhớ bỏ thêm vài lát gừng khi sắc thuốc. Mấy ngày này cũng đừng ăn những thứ gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Ngụy Tuần cảm ơn theo từng lời nhắc của cô. Sau đó, anh đưa cho cô một chiếc phong bì rất đày: “Cô Lí Mộ, đây là tiền thuốc, làm phiền cô quá.”
Cô không cầm, mà lúng túng nói: “Anh làm gì vậy? Tôi là cô của Trương Trí Viễn, sao có thể cầm tiền của anh được.”
Ngụy Tuần vẫn kiên trì: “Trí Viễn là Trí Viễn, còn tôi là tôi. Đây là tấm lòng của tôi, mong cô đừng từ chối.”
Lí Mộ đành phải rút ra một tờ tiền từ trong phong bì: “Tiền thuốc không nhiều thế đâu. Tôi chỉ nhận bấy nhiêu thôi.”
Ngụy Tuần không biết làm thế nào, song Lí Mộ còn cương quyết hơn anh. Anh còn định nói tiếp, nhưng cô đã đưa lưng lại, chuẩn bị thay thuốc cho Ngụy Diễn.
Khi đó, Ngụy Diễn còn chưa ghét Lí Mộ, thậm chí còn có chút thiện cảm với cô gái đã cứu mạng mình. Bầu không khí có phần ngượng ngùng, anh ta bèn nói một cách tự nhiên như thể họ đã thân quen từ lâu: “Em gái Lí Mộ ơi, em có ngốc không đấy? Anh trai anh vừa nhìn đã biết là kẻ lắm tiền, nếu em chê nhiều thì có thể chia cho bớt cho anh. Bình thường anh ấy keo kiệt với anh lắm.”
Lị Mộ bật cười: “Anh lớn như này rồi mà còn đòi anh trai anh cho tiền tiêu vặt sao?”
“Sao lại không, chỉ có người lắm tiền nhiều của mới không cần thôi, đúng không? À phải rồi, con côn trùng đã cắn tôi là con gì vậy? Tôi phải nhớ kỹ nó, về sau coi như một bài học nhớ đời.”
“Ở đây chúng tôi gọi nó là sâu ba ba theo tiếng Hán, nhưng không biết tên khoa học của nó là gì. Đừng thấy nó nhỏ, lại cắn không đau. Thật ra, nó khá độc đấy.”
Ngụy Tuần thấy họ chuyện trò vui vẻ thì thở dài, cầm thuốc đi ra ngoài hỏi mượn Trương Trí Viễn ấm sắc thuốc. Lí Mộ liếc thấy anh đi ra khỏi phòng mới phào nhẹ nhõm.
Bôi thuốc cho Ngụy Diễn xong, cô định rời đi, nhưng mẹ của Trương Trí Viễn đã giữ cô lại.
“Tiểu Mộ à, chị muốn hỏi cô một chuyện.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của bà, Lí Mộ liền biết bà định nói gì. Có điều đã không kịp tránh, nên cô chỉ có thể bấm bụng lắng nghe.
Cô không cần hỏi là chuyện gì, mẹ của Trương Trí Viễn đã tuôn một tràng: “Em đã nghe nói về nhà họ Lí mở siêu thị trên thị trấn rồi chứ? Con trai nhà lão lớn hơn em một chút, trông cũng lịch sự, dễ nhìn. Cậu ta đã hỏi thăm về em, biết bố mẹ em đã mất cả, nên nhờ người đến tìm gặp chị. Mới đầu chị không định nói với em vì sợ em chê chị tọc mạch. Nhưng hôm nay chị nghe người quen nói là cậu ta cũng rất được. Em có muốn thử cân nhắc xem sao không?”
Lí Mộ cười gượng: “Chị dâu, hiện tại em không muốn nghĩ đến việc này.”
“Em cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến vấn đề đó đi thôi. Con gái một thân một mình không có chỗ dựa sao được?”
Họ đang đứng ngoài cửa bếp, Ngụy Tuần đang sắc thuốc trong bếp. Bởi vì anh không biết tiếng Di, nên mẹ của Trương Trí Viễn thoải mái nói chuyện, không lo gì về anh. Ánh mắt Lí Mộ hiện lên vẻ khó xử, cô không biết làm thế nào để từ chối ý tốt quá mức nhiệt tình của bà.
Khi ánh mắt của cô và anh vô tình chạm vào nhau, anh dường như đã nhìn thấy sự bối rối của cô.
“Dì Trương ơi, cháu không rành cái khoản sắc thuốc này cho lắm. Dì có thể xem hộ cháu một chút được không?”
Mẹ của Trương Trí Viễn tạm thời buông tha cho Lí Mộ và đi vào bếp: “Hình như đổ hơi ít nước rồi.”
Lí Mộ đã có thể thoát thân, trước khi đi, cô liếc nhìn vào trong bếp một cái. Ngụy Tuần mỉm cười với cô, khiến trái tim cô chợt thắt lại, vội cúi đầu bỏ đi.
Sáng nay Lí Mộ đi sớm, còn chưa kịp giặt quần áo. Cô ngồi ngây ra trên chiếc ghế nhỏ một lúc lâu, đợi cơn xao động trong l*иg ngực qua đi, cô mới đứng dậy đi vào phòng thu dọn quần áo bẩn. Lúc nhìn thấy đôi bít tất màu đen kia, cô thoáng ngơ ngẩn, sau đó gom nó lại cùng mớ quần áo bẩn, mang ra ngoài.
Đôi bít tất mới đi có một lần nhưng lại được cô giặt mất mười phút.
Khi nó được treo trên dây phơi bay phất phơ trong gió, cô mới nghĩ ra là món đồ luôn mang theo bên người như bít tất, nếu đã dùng rồi thì sẽ không tiện trả lại.
Lí Mộ cất chậu, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Bỗng nhiên có một bóng người cao lớn đi qua trước cổng nhà cô, cô không kìm được mà đưa mắt nhìn ra thì thấy người đó không phải là Ngụy Tuần.
Hắn mặc chiếc áo phông màu đen, đeo một chiếc túi màu đen, toát ra lạnh lùng đáng sợ, với một vết sẹo dài trên cánh tay trái. Nhận ra có người đang nhìn mình, hắn quay mặt sang nhìn lại.
Ánh mắt dữ tợn của hắn khiến Lí Mộ giật mình hoảng hốt.