Diệp Uyển Uyển cảm thấy hơi thở của mình nhanh hơn một chút, tầm mắt trở nên mờ mịt, khí huyết trong người cũng tăng tốc.
“Nguyễn Nguyễn, chị thành thật xin lỗi em —” Nói còn chưa dứt lời, thân thể liền hướng phía sau lảo đảo mấy bước, nguyên bản liền cách thang lầu không xa, vừa lui, dưới chân đạp hụt, thân thể vội vàng không kịp liền té xuống.
Ôn Nguyễn và bà nội Ôn quay lại khi nghe tiếng động.
Diệp Uyển Uyển nhất thời cảm thấy tối sầm, cô còn không có thời gian nghĩ xem tại sao lại xảy ra chuyện này, thân thể rơi xuống cầu thang như một quả cầu tuyết.
Trán, sau đầu, má, chân tay cứ cọ vào cầu thang như thắng xe không ăn, không điều khiển được.
Chân tay cô đau nhức, chưa kịp cảm nhận cơn đau thì trán đã đập mạnh vào góc cầu thang, một tiếng "phịch", chất lỏng ấm và sền sệt từ trán cô chảy ra.
Chớp mũi, tất cả đều là máu tươi.
Cả người đau đớn đến mất tri giác.
Cô hét lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Liễu Thục Oánh đang ở dưới lầu vội vàng chạy lên lầu, nhìn thấy Diệp Uyển Uyển đã bị đập xuống đất, Liễu Thục Oánh đột nhiên mở mắt ra, khàn cả giọng hét lên: "Uyển Uyển!"
...
Bệnh viện Ôn thị.
Diệp Uyển Uyển đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Liễu Thục Oánh đi tới đi lui trước cửa, hai mắt đỏ hoe.
Ôn Cẩm Chương, Ôn Nguyễn đứng sang một bên.
Bà nội Ôn không tới, bà không thể nhìn thấy máu, nhưng trước khi đưa Diệp Uyển Uyển lên xe cấp cứu, bà nội đã nói với Liễu Thục Oánh rằng: "Con bé tự ngã, đừng trách Tiểu Kiều Kiều nhà ta! "
Một giờ sau, bác sĩ phẫu thuật ra khỏi phòng cấp cứu.
"Người bị thương bị một vết rạch 10 cm trên trán, khâu 8 mũi, chấn động nhẹ và gãy xương cánh tay trái, không nguy hiểm đến tính mạng."
Liễu Thục Oánh bàng hoàng khi nghe tin Diệp Uyển Uyển có một vết rạch dài mười phân trên trán.
Vết thương nếu không được xử lý đúng cách, sau này sẽ để lại sẹo, để lại sẹo tương đương với hủy dung!
Liễu Thục Oánh trong lòng lửa giận bừng bừng, chuyện ngày hôm qua còn chưa lắng xuống, hôm nay lại xảy ra chuyện!
Bà không nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn!
“Bác sĩ Ngô, hôm nay con gái của tôi không biết vì sao ngã từ trên lầu xuống, thân thể có chuyện gì sao?” Bà nội Ôn nói không phải Ôn Nguyễn đẩy, nhưng Liễu Thục Oánh có cảm giác, chuyện này cùng Ôn Nguyễn chắc chắn có quan hệ.
Bác sĩ Ngô nhìn Liễu Thục Oánh, sau đó lại nhìn Ôn Nguyễn và Ôn Cẩm Chương, trầm giọng nói: "Máu của bệnh nhân có chứa thành phần của Mạn Đà La, chúng tôi đã súc ruột cho cô ấy, hẳn là trong thức ăn có vấn đề. "
Liễu Thục Oánh nhìn về phía Cố Nguyễn, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, "Nguyễn Nguyễn, là con làm đúng không?"
Ôn Nguyễn không để ý đến Liễu Thục Oánh và nhìn Ôn Cẩm Chương đang đứng bên cạnh cô.
Tối qua bố nói rằng ông sẽ tin cô cho dù có chuyện gì xảy ra.
Vậy bây giờ, liệu ông có còn tin tưởng cô vô điều kiện?
Đôi mắt nai trong veo của Ôn Nguyễn trong chốc lát nhìn thấy Ôn Cẩm Chương cũng không tra hỏi và buộc tội cô như trước nữa, như lời bà nội Ôn nói, quá tam ba bận, ông lại không phân tốt xấu không tin con gái mình, ông liền không xứng làm cha!
Ôn Cẩm Chương nắm lấy bờ vai mảnh mai của Ôn Nguyễn và gật đầu với cô, "Ba tin tưởng con."
Ôn Nguyễn ánh mắt nóng rực, cô biết giữa mình và ba cô do sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Liễu Thục Oánh và mẹ con Diệp Uyển Uyển nên tình cảm xa cách rất nhiều.
Giờ cô có thể nghe thấy từ "tin" từ miệng ông, trong nội tâm cô đã rất xúc động.
Nhưng --
"Ba, con cũng không muốn nói dối ba, canh mà Diệp Uyển Uyển uống đúng là có nguyên liệu Mạn Đà La!"