Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 83: Ra Mặt Thay

Sau khi Ôn Nguyễn ngồi chung bàn với Kiều Nhiễm, cô thấy nhiều bạn nữ trong lớp cho rằng Kiều Nhiễm có gia cảnh không tốt và không nói chuyện nhiều với cô.

Kiều Nhiễm có lòng tự ti và nhạy cảm, cô ấy rất thận trọng khi nói chuyện với cô vì sợ làm mất lòng cô.

Với tính khí như vậy, sao có thể cướp được vòng tay của Lăng Phỉ Nhi?

Ôn Nguyễn tin rằng những gì Kiều Nhiễm nói là sự thật và chiếc vòng đó là của chị gái cô để lại.

Lăng Phỉ Nhi khi nhìn thấy Ôn Nguyễn giữ chặt Kiều Nhiễm, liền nhíu mày không hài lòng, "Ôn Nguyễn, hôm nay chuyện này không liên quan đến cậu, đừng để ý chuyện của người khác!"

Ôn Nguyễn nhìn Lăng Phỉ Nhi ánh mắt trong veo, sắc mặt bình tĩnh, " Cậu đổ oan cho bạn cùng bàn của tôi, cậu mới là người nên xin lỗi!"

Lăng Phỉ Nhi dường như nghe được một câu chuyện cười, cô nhìn về phía Văn Nhân cùng các bạn xung quanh, "Các cậu có nghe thấy không? Tôi có được vật chứng, Ôn Nguyễn thế mà còn nói tôi đổ oan cho Kiều Nhiễm? Thật sự coi chính mình là mèo mù gặp cá rán, kiểm tra được đứng top 1 liền đề cao trí thông minh của mình sao? Tôi nhìn thấy vẫn là não tàn!"

Một số cô gái nghe thấy, che miệng cười.

Văn Nhân có chút sợ hãi Ôn Nguyễn, không dám cười, chỉ có thể rũ xuống lông mi, trong mắt lộ ra vẻ đồng tình.

Thẩm Xuyên từ cửa sau vội vàng đi vào, "Nguyễn tỷ, cuộc thi bơi sắp bắt đầu, cậu đi thay đồ chuẩn bị đi."

Lăng Phỉ Nhi cong khóe môi dưới, " Ôn Nguyễn, cậu xen vào việc của người khác, có phải là muốn bỏ trốn không tranh tài nữa không?"

Sợ Ôn Nguyễn chậm trễ cuộc tranh tài, Kiều Nhiễm lau nước mắt trên mặt, nói nhỏ với Ôn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, cậu đi tranh tài đi! Tôi không có trộm, dù có lên văn phòng, tôi cũng không sợ." ! "

Ôn Nguyễn đứng yên, cô nói nhỏ một câu với Thẩm Xuyên trước khi kéo tay Kiều Nhiễm lại khỏi tay Lăng Phỉ Nhi.

"Ôn Nguyễn, đừng đi quá xa, bên vực một tên trộm sẽ không tốt chút nào!"

Ôn Nguyễn nhìn Lăng Phỉ Nhi trong mắt tức giận, lông mi dài như cánh bướm khẽ rũ xuống, thản nhiên cười nói: "Lăng Phỉ Nhi, cậu cứ nói là Kiều Nhiễm trộm vòng tay của cậu, nếu chiếc vòng này thật sự là của chị gái cậu ấy, thì cậu sẽ làm gì? "

Lăng Phỉ Nhi chưa kịp nói gì, Ôn Nguyễn đột nhiên tiến lên vài bước, đứng trước mặt Kiều Nhiễm, trong đôi mắt luôn trong veo tràn ra một tia lạnh lẽo, "Cậu dám quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với cậu ấy không? "

Lăng Phỉ Nhi giật mình, mấy giây sau mới nâng cằm lên, "Được rồi, nếu tôi trách sai cậu ta, tôi sẽ quỳ xuống thú tội!"

Ngay khi lời nói của Lăng Phỉ Nhi nói ra, Văn Nhân đang đứng phía sau ánh mắt lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Ôn Nguyễn đã nhìn thấy tất cả.

"Ôn Nguyễn, tôi muốn xem, cậu làm sao có thể chứng minh chiếc vòng tay này không phải bị Kiều Nhiễm cướp đi!"

Ôn Nguyễn cong khóe môi, nắng chiều xuyên qua ô cửa kính rơi vào trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, tóc đen làn da trắng nõn, mắt sáng hàm răng trắng trong như pha lê, phá lệ trần thế động lòng người, lại cực kì thông minh.

"Lăng Phỉ Nhi, cậu thường nấu cơm không?"

Lăng Phỉ Nhi khinh thường kéo kéo khóe miệng, "Tôi có bảo mẫu nấu cơm ở nhà, tôi cũng không thường xuyên động ngón tay, cậu cho rằng tôi giống Kiều Nhiễm sao?"

"Vậy thì tốt rồi."

Lăng Phỉ Nhi nhìn Ôn Nguyễn con ngươi sáng ngời, trong lòng lóe lên một tia nghi hoặc.

Ôn Nguyễn đang làm gì? Vòng tay là của cô, cho dù Ôn Nguyễn có chứng minh như thế nào cũng không thay đổi được việc Kiều Nhiễm là kẻ trộm!

Một lúc sau, Thẩm Xuyên bưng một bát nước tới.

Cầm lấy vòng tay từ Lăng Phỉ Nhi, đem vòng tay đặt ở trong nước.

Lăng Phỉ Nhi giễu cợt, "Ôn Nguyễn, cậu cho rằng cái này sẽ chứng minh được gì? Tôi nói cho cậu..."

Lăng Phỉ Nhi còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng của Ôn Nguyễn cắt ngang, "Câm miệng, cậu không nhìn thấy cái gì nổi trên mặt nước sao?"

... ... ...