Làm Sao Để Chữa Khỏi Cho Hoắc Tiên Sinh

Chương 8: Tự an ủi?!? (Cao H)

Quán bar có rất nhiều tình một đêm phong lưu nên ở quán có rất nhiều phòng dành cho khách vip tìm nơi hoan lạc là điều hết sức bình thường. Hoắc Tu Nhiên ôm Việt Sở Sở đi vào một căn phòng rất có tình thú. Cái loại "tình thú" này tất nhiên không phải là kiểu lịch sự tao nhã gì mà thuộc loại thấp kém một chút.

Trong căn phòng to như vậy chỉ có một chiếc giường Kingsize màu đỏ sậm. Ở bên cạnh còn có đủ loại "đồ chơi" trên cái quầy cao cao màu đen. Muốn màu có màu, muốn kiểu có kiểu, bao vừa lòng. Thêm vào là một tấm rèm như muốn che giấu bí mất gì không nên thấy.

Quang ảnh tối tăm, ánh nến lập lòe. Trong không khí tràn ngập hương hoa hồng mờ ám. Nhìn thấy thế Việt Sở Sở càng thêm thấp thỏm, khẩn trương.

Người quen thuộc các loại súng ống đạn dược trong lòng bàn tay nhưng khi đối mặt với bộ trang phục phức tạp trên người Việt Sở Sở cùng với bộ áo ngực bo khít cơ thể này lại làm Hoắc Tu Nhiên không đủ kiên nhẫn.

Có đôi khi, những suy nghĩ xấu xa khinh bỉ cứ chập chờn trong suy nghĩ của hắn. Hắn muốn cô ở trước mình không phải mặc bất kỳ cái gì cả, hoặc là chỉ mặc một bộ sa y xuyên thấu cùng với cái quần hở háng dâʍ đãиɠ thôi.

May là hắn vẫn mạnh hơn so với mấy nam sinh cùng lứa nên chỉ cần kéo một chút là bộ váy hầu gái quyến rũ đã rách rồi. Bộ ngực mềm mại tuyết trắng lập tức nhảy ra, để lộ núʍ ѵú hồng hào giống như quả dâu tây nhỏ bị hắn ngậm, liếʍ láp trong miệng.

"Ưʍ... Hoắc Tu Nhiên anh không được... Nếu tôi mà, mà biết anh hư như vậy.... Thì tôi đã không tới rồi... A..."

Mấy lời kháng cự của thiếu nữ vừa phát ra liền biến thành tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của chú mèo nhỏ làm tâm người phát ngứa. Cô càng lộ ra vẻ kháng cự, hắn liền càng muốn hung hăng khi dễ cô, phải đến khi nào cô khóc mới thôi.

Hắn một bên cắn cắn đầṳ ѵú một bên xoa nắn đến không buông tay. Bàn tay to bóp thịt vυ' mềm mại thành đủ loại hình dáng. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến làm cặρ √υ' Việt Sở Sở dần dần nóng và cương cứng lên.

"Thế... Rốt cuộc thì em đến đây làm gì? Hôm qua tôi đã làm như vậy với em."

Hoắc Tu Nhiên cho rằng cô sẽ chán ghét hắn, căm thù hắn, còn không bao giờ muốn thấy hắn nữa. Hắn đã cố tình thả cho cô một con ngựa mà cô bé ngốc này còn tự chui đầu vào lưới.

Chẳng lẽ... Cô ấy thích người như hắn sao?

Nhắc đến chính sự, Việt Sở Sở liền hăng hái: "Tôi biết chuyện anh muốn nghỉ học rồi. Tôi không cho anh nghỉ học đâu!"

Tác phong như một ủy viên chuyên xen vào việc của người khác.

Là thầy cô nào phái học sinh xuất sắc tới thuyết phục hắn à?

Ánh mắt Hoắc Tu Nhiên sắc bén, dùng đôi mắt từ trên cao nhìn xuống.

"Em lấy thân phận gì yêu cầu tôi?"

"Hả?"

"Tôi nói..."

Đầu ngón tay Hoắc Tu Nhiên di chuyển từ hai cặρ √υ' lên đôi môi nhỏ.

"Em lấy thân phận gì yêu cầu tôi không được nghỉ học? Là lớp trưởng tốt? Học sinh ba tốt? Hay là nữ sinh ngoan ngoãn của giáo viên?"

Việt Sở Sở bắt đầu nói lý lẽ: "Không cho anh nghỉ học cũng vì tốt cho anh thôi. Vì sao anh lại muốn nghỉ chứ? Không có bằng cao trung thì về sau anh sẽ vất vả lắm. Xã hội bây giờ rất coi trọng bằng cấp, anh không thể sa ngã thế được."

Miệng nhỏ bô bô nói toàn những lời khó nghe nhưng trong mắt tên chó này chỉ toàn là vυ' bự vừa thơm vừa mềm. Vυ' bị hắn liếʍ tới dính đầy nước miếng của hắn. Nhân lúc cô còn đang hết sức chăm chú thuyết giáo thì hắn đã kéo chiếc quần ren nhỏ màu đen xuống. Quả nhiên phía dưới này đã ướt sũng, còn có cả dâʍ ɖị©ɧ mà cô mới phun ra khi lêи đỉиɦ ban nãy.

"A... Đang nói chính sự mà, không được động tay động chân nữa. Tôi nói cho Hoắc Tu Nhiên anh biết, tôi giận lắm đó. Học sinh cao trung sao lại đến cái chỗ không lành mạnh này uống rượu chứ hả? Ưʍ... Không được cắn đầṳ ѵú tôi... Ô a ha... A a... Ưm, phía dưới cũng không được sờ.... Tôi... Tôi còn chưa nói chuyện xong đâu... A a... Ô a..."

Trêu chọc chú mèo nhỏ đầy tinh thần trọng nghĩa này đúng là quá thích. Khóe môi Hoắc Tu Nhiên cong cong, lệ khí trên mặt mày tan đi không ít. Hắn nhịn không được vươn tay ra khảy khảy tai mèo hình tam giác lông xù xù.

"Sở Sở, cái này là đuôi mèo của em à?"

Hắn chú ý tới cái túi vải nhân viên tạp vụ đưa tới cho Việt Sở Sở. Bên trong có một cái đuôi mèo dài dài. Lúc nhìn thấy ở dưới cái đuôi là một vật hình nón, côn ŧᏂịŧ vốn đã cương cứng lại càng như lửa cháy mà được đổ thêm dầu, côn ŧᏂịŧ hắn cương tới phát đau.

"Ừm... Là một bộ nhưng mà tôi không biết dùng sao cả."

Hoắc Tu Nhiên ôm cô vào trong ngực. Dưới làn váy đen, mông cô trơn bóng không có gì che đậy. Hắn dùng đầu ngón tay mình chọt chọt vào cái lỗ đầy nếp uốn như thử tính toán. Cái lỗ nhỏ hồng hồng tròn tròn he hé mở.

"Mèo da^ʍ nhỏ, muốn hóa trang nhân vật thì phải chơi nguyên bộ mới được. Cái đuôi này em cũng phải mặc lên."

Cái lỗ nhỏ chưa từng được mở rộng nên chỉ chứa một ngón tay thôi đã thấy trướng nhưng Hoắc Tu Nhiên vẫn tiếp tục.

Tiếng cười trầm thấp bên tai Việt Sở Sở: "Cú© Ꮒσα em mẫn cảm như vậy, em nói xem... Nếu bị tôi thao vào thì cả hai lỗ này có phun nước cùng lúc không nhỉ?"

Cái chỗ kia, sao, sao mà được!!!

Việt Sở Sở hoảng.

"Không được không được đâu... Hoắc Tu Nhiên anh sẽ không biếи ŧɦái như vậy chứ... Chỗ, chỗ đó bẩn lắm..."

Cô bé đáng thương sợ tới nỗi nói lắp bắp.

Nhưng hình như cái thế giới tâm lý này tồn tại để từng bước từng bước đẩy điểm mấu chốt của Việt Sở Sở thì phải. Ngón tay ở bên trong lỗ nhỏ phía sau bị rút ra rồi tăng lên hai ngón rồi ba ngón. Tuy đã vào được ba ngón nhưng muốn đút dươиɠ ѵậŧ vĩ đại của Hoắc Tu Nhiên vào c̠úc̠ Ꮒσα non mềm này thì thật sự là quá mức.

Hoắc Tu Nhiên tách hai chân run rẩy của thiếu nữ ra tạo thành tư thế hình chữ mã. Việt Sở Sở chỉ có thể trơ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ thô dài có qυყ đầυ bự như cái trứng ngỗng từ từ đâm vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα mình từng chút một. Dươиɠ ѵậŧ khủng bố khó khăn lắm mới chui vào được cái đầu. Các nếp uốn ở xung quanh bị banh rộng ra, cái miệng nhỏ thít chặt lại. Cảm giác căng thẳng như nghìn cân treo sợi tóc, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ hiện ra màu hồng hồng trắng trắng nhàn nhạt.

"Côn ŧᏂịŧ anh lớn quá.... Ô ô không, không cần.... Tôi ăn không vô mà, sao cắm vào được... Sẽ hư mất... huhu..."

Cảm giác xé rách làm Việt Sở Sở kinh sợ. Cô tựa vào lòng ngực Hoắc Tu Nhiên thở dốc. Đầu cô lắc lắc muốn thoát khỏi dươиɠ ѵậŧ hắn. Mắt cô ửng đỏ như nai con bị dọa sợ.

Thấy thiếu nữ không ngừng giãy giụa, Hoắc Tu Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý thú vị.

Hắn lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra giấy với bút, ba tờ giấy cho mình, ba tờ giấy cho Việt Sở Sở.

"Chúng ta viết những việc muốn để đối phương làm đi. Em viết đi, muốn tôi làm gì thì viết cái đấy."

Việt Sở Sở không tin được tên giáo bá xấu xa này sẽ bỏ qua cho mình. Cũng là hắn cưỡng bách cô chứ ai, sao bây giờ lại có lòng tốt thế?

Chắc là bên trong con người hắn vẫn còn chút gì đó tốt tốt của Hoắc tiên sinh ha?

Việt Sở Sở vẫn trước sau như một suy nghĩ cho Hoắc tiên sinh nhà mình. Cô viết là: Không hút thuốc lá, không uống rượu, không nghỉ học.

Còn Hoắc Tu Nhiên đầu đen thui bên kia thì viết toàn mấy thứ đáng xấu hổ, hắn viết: khẩu giao nuốt tinh, chủ động cầu thao c̠úc̠ Ꮒσα, thủ da^ʍ.

Việt Sở Sở nhìn giấy của mình rồi nhìn tờ của đối phương mà không thể tin được.

Cô giận dữ: "Anh anh, lương tâm anh không đau à! Anh đúng là hết thuốc chữa rồi! Tên lưu manh! Hạ lưu!"

Đúng là làm khó cô mà. Cô nàng ngoan ngoãn, được giáo dục theo kiểu truyền thống nên mấy câu thô tục đều không thốt ra được, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu mắng chửi quen thuộc. Hoắc Tu Nhiên càng nghe càng cương cứng.

Hoắc Tu Nhiên mỉm cười: "Xác suất 50/50 mà em lo gì? Hay là... em không dám?"

"Hứ, buồn cười. Hoắc Tu Nhiên, tôi nói cho anh biết, mấy lời nói này của anh thật tức cười! Tôi có cái gì mà không dám chứ?"

Mắt hạnh thiếu nữ trừng to. Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có thể ăn cô à?

"... Nhưng mà... Anh phải để tôi tự xốc với tôi muốn bốc đầu tiên nữa."

Chú mèo ngốc bỗng nhiên có chiến lược.

Hoắc Tu Nhiên đã lâu không được cười vui vẻ như thế này. Hắn chống cằm, nghiêng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô. Đường cong cơ bắp trần trụi, khe rãnh ở cơ bụng hiện lên rõ ràng. Nhìn hắn cho người ta cái cảm giác yên bình trước cơn bão, cho dù trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng ta không thể không phòng bị nguy hiểm.

"OK."

Việt Sở Sở bốc cái đầu, mở ra thấy: Thủ da^ʍ.

Việt Sở Sở: "..."

Không phải chỉ là thủ da^ʍ thôi à?

Cũng, cũng được nhỉ.

Việt Sở Sở căng da đầu banh hai chân mình ra. Lỏa lồ trước mắt nam sinh là hoa huyệt ngượng ngùng còn ướt đẫm. Chỗ kia cực kỳ mẫn cảm, tay cô chỉ mới tìm được cửa huyệt mà dâʍ ɖị©ɧ trong suốt đã chảy ra nhèm nhẹp.

"Em thường thủ da^ʍ như vậy à? Không hổ là thục nữ truyền thống nhỉ."

Không biết Hoắc Tu Nhiên lôi đâu ra một cây dươиɠ ѵậŧ giả màu đen thô to. Mặt ngoài cây sεメtoy cực đại được phủ kín, chỗ qυყ đầυ được làm vô cùng bự. Hắn không vội vã cắm vào mà miết dọc theo khe thịt nhớp nháp, có đôi khi lực đạo quá lớn làm cây đồ chơi cọ qua cọ lại hộŧ ɭε. Mắt Việt Sở Sở rưng rưng, cô rêи ɾỉ ra tiếng. Hộŧ ɭε cô nhô lên, càng lúc càng cương cứng.

Thừa dịp Việt Sở Sở thất thần, hắn dùng trứng rung nho nhỏ mát xa lên chỗ âm đế như hạt đậu. Cái trứng bắt đầu rung rung lên, vừa nhanh vừa mạnh nhưng lại đem đến cho hộŧ ɭε Việt Sở Sở kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp.

"Không, không cần... Hức... Nhanh... Cảm giác kỳ lạ quá... Ô ô ô.. A a a a!!"

Da thịt tuyết trắng như được phết một lớp mật đào. Tay nhỏ nắm chặt ga giường. Kɧoáı ©ảʍ truyền lên cột sống làm cô thấy khủng hoảng. Hai mắt cô rưng rưng, má ửng hồng, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc.

Cặp mông trắng nõn trước giờ chưa từng được trải qua kɧoáı ©ảʍ như vậy bắt đầu rung lắc như trái cây thơm ngọt. Theo tiếng rêи ɾỉ nức nở, từ hai cánh môi âʍ đa͙σ hồng hào mấp máy như cánh bướm phun ra chất lỏng trong suốt ngọt lành. Cô lại lêи đỉиɦ một lần nữa.