Làm Sao Để Chữa Khỏi Cho Hoắc Tiên Sinh

Chương 4: Bị ca ca thao đến triều xuy (Cao h)

"Em cầu tôi, tôi sẽ chậm lại, hửm?"

"Ca, ca ca... Ca ca, cầu xin anh chậm lại một chút huhu... Nơi đó không chịu nổi..."

Việt Sở Sở không muốn tin cái tên nam sinh ác liệt này lại là chồng yêu của mình thế nên cô cầu xin cũng phải tâm cơ chút, không gọi hắn là chồng mình nữa.

Thiếu niên nghe giọng gọi ca ca mềm như bông kia, hơi thở hắn càng thêm thô nặng, dươиɠ ѵậŧ chôn trong hoa huyệt lại trướng thêm vài vòng. Nhìn con ngươi đen nhánh ánh lên bóng dáng thiếu nữ sáng ngời tuyệt đẹp, đôi mắt nhỏ rưng rưng làm cổ họng hắn bỗng dưng căng thẳng. Hắn nương theo du͙© vọиɠ ngậm lấy cánh môi cô lại bị cô ghét bỏ nghiêng đầu né tránh.

"Em ghét tôi hôn em như vậy? Em viết thư tình cho người khác lộ liễu như vậy là chờ đàn ông tới thao em đúng không? Thiếu dươиɠ ѵậŧ thì sống không nổi?"

Hoắc Tu Nhiên khó hình dung được cảm giác của mình khi nhìn lén cô viết thư tỏ tình cho người khác.

Cô gái hắn yêu thầm lại nói với tên con trai khác hoa huyệt cô ướt vì hắn. Khoảng khắc ấy ganh ghét đã xâm chiếm lý trí hắn, dục hỏa sáng quắc cũng bị thiêu đốt.

Buồn cười hơn nữa là nhìn những câu chữ dâʍ ɭσạи của thiếu nữ viết, hắn lại tưởng tượng cô viết những lời đó là dành cho hắn làm dươиɠ ѵậŧ hắn như phất cờ. Vì thế hắn ti tiện muốn chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình.

Hoắc Tu Nhiên không ngừng liếʍ láp cánh môi Việt Sở Sở nhưng đối phương vẫn trước sau như một khép chặt khớp hàm, bộ dáng ủy khuất tới cực điểm. Nếu cô mà là một con thỏ nhỏ lông xù xù thì lỗ tai dài trắng trắng không chừng đã quắp xuống trông rất đáng thương rồi.

Hôn môi hắn làm cô khó chịu đến vậy à?

Nam sinh chợt cười đầy bất thiện. Hắn híp mắt. Răng năng cắn lên cổ con mồi yếu ớt, cánh tay hắn bỗng nhiên phát lực ôm hai chân cô lên hông mình. Cơ bắp rắn chắc chợt căng thẳng, sức lực hắn kinh người ôm cô thao làm. Vì trọng lượng, côn ŧᏂịŧ đều cắm vào toàn bộ bên trong hoa huyệt, khai phá đường đi chật hẹp.

"Ưʍ... A a a a a a!"

Lần này Việt Sở Sở bị thao đến tận tử ©υиɠ, cô như hỏng mất mà phát ra tiếng la lớn mềm mại đầy sợ hãi. Tiếng khóc nức nở đầy đáng thương như chảy ra cả nước.

Đồng tử cô co rút lại. Cái cổ trắng ngần như thiên nga rướn lên, môi răng cô mở căng ra bị cánh môi nóng như lửa đốt của Hoắc Tu Nhiên bao lấy. Đầu lưỡi nóng hổi công thành đoạt đất, không chấp nhận cự tuyệt, cường thế quét sạch nước mật bên trong.

“Ô a ha tên lưu… Không… Ưm ưm… Hoắc Tu Nhiên đê tiện lưu manh…”

Có bất bình gì cũng đều bị ngậm hết vào miệng.

Dươиɠ ѵậŧ Hoắc Tu Nhiên cũng được hoa huyệt nhỏ nóng bỏng liếʍ mυ'ŧ cực kỳ sướиɠ.

Khoé môi hắn nhếch lên: “Chồng thao em không sướиɠ sao? Bên trong co rụt lại như thế mà ngoài miệng không tình nguyện nhỉ? Phía dưới này ngậm dươиɠ ѵậŧ chặt lắm đấy.”

Dưới háng bắt đầu dùng sức nhích hông lên.

“Ưm ——“

Hai chân Việt Sở Sở kẹp lấy vòng eo hắn. Cô sướиɠ đến nỗi cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Dòng nhiệt từ cơ thể không ngừng vươn trào ra. Hoa huyệt khép mở, da^ʍ thuỷ phun lên trên cơ bụng rõ ràng, thậm chí còn chảy từ kẽ mông xuống mặt đất.

Hắn nhanh chóng đâm vào rút ra thêm mấy trăm cái nữa, chợt qυყ đầυ nảy thình thịch lên báo hiệu một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp được bắn ra. Thành tử ©υиɠ cũng điên cuồng co chặt lại, điềm báo cô sắp lêи đỉиɦ nữa rồi.

“Không, không... Không được... Không được...”

Rõ ràng vừa nãy cô đã cao trào một lần vào miệng hắn rồi nhưng đến lần cao trào này, Việt Sở Sở lại kháng cự ngoài dự đoán. Cô bắt đầu không màng tất cả mà đẩy Hoắc Tu Nhiên ra. Cánh môi cắn chặt, hốc mắt đỏ bừng như bị bắt nạt.

“Không phải vừa nãy mới triều xuy một lần rồi à sao bây giờ lại đột nhiên thẹn thùng? Ca ca thích nhất là được nhìn em triều xuy đấy…”

Hoắc Tu Nhiên ngậm lấy vành tai nho nhỏ như hạt trân châu vào miệng cười giỡn.

Bỗng nhiên hắn như thông suốt lý do.

“Bé mèo da^ʍ muốn đi tiểu đúng không?”

Sở Sở vào nhà vệ sinh chưa kịp giải quyết đã bị hắn bức gian rồi.

“Huhu… Buông ra, buông tôi ra… Cầu xin anh mà… Không cần…”

Kết quả là anh chồng thời trẻ quá ác liệt nghe vậy lại càng thêm hưng phấn. Không những không buông mà hắn còn xoay người cô lại theo tư thế con nít xi tiểu. Cửa huyệt thiếu nữ bị côn ŧᏂịŧ làm căng ra đối diện với bồn cầu. Tần suất đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh, hơn nữa còn thọc vào miệng tử ©υиɠ.

“Bé mèo cứ tè ra đi. Em phải bị chồng thao tới mất khống chế mới được.”

Việt Sở Sở bị đâm tới bủn rủn. Đôi mắt hạnh tuyệt đẹp ngân ngấn nước như chực khóc tới nơi. Bỗng nhiên côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô cùng nồng đậm đánh thẳng vào nơi mẫn cảm làm cô nức nở một tiếng. Cơ thể căn bản không theo khống chế, dâʍ ɖị©ɧ phụt ra ồ ạt như suối. Trong đầu cô lúc bấy giờ như có muôn vàn pháo hoa đang nở rộ.

“Hức không… Không a a a a ——”

Cô thế mà bị Hoắc Tu Nhiên cᏂị©Ꮒ tới lêи đỉиɦ phun nướ© ŧıểυ. Trong lúc dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt chảy ra thì dòng nướ© ŧıểυ trong suốt trên lỗ tiểu cũng phun ra tới. Hai cái đùi nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tới phát run.

“Hoắc Tu Nhiên, cái tên khốn này. Anh bắt nạt em huhu… Em, em không muốn tiểu … Quá đáng huhu…”

Dù cô đã chịu khuất nhục như vậy rồi nhưng Hoắc Tu Nhiên vẫn không dễ gì buông tha cho đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc, mà ngược lại hắn còn chậm rãi thọc vào rút ra sau dư vị cao trào. Mỗi lần nhấp là đôi mắt nhỏ lại run run rẩy rẩy theo. Còn tàn dư nướ© ŧıểυ rỉ rỉ xuống kéo theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng chảy xuống kẽ mông rồi chạy dọc theo bắp đùi chảy xuống dưới. Hoa huyệt non mềm bị thao tả tơi, môi âʍ đa͙σ lật ra bên ngoài. Nhìn cô bây giờ như một đoá mẫu đơn bị người chà đạp không chút lưu tình tới rách nát.