Trong quán bar, Triệu Mạc Vân cũng đã uống khá nhiều rượu, bạn bè đang thuyết phục anh nên đến khách sạn nghỉ ngơi, đừng trở về biệt thự, Triệu Mạc Vân nghĩ đến bảo bối ở trong nhà, liền từ chối.
"Tôi nói này, lão Triệu, ông thật lòng thật đấy à? Không phải chỉ là một nghệ sĩ dương cầm nhỏ nhoi thôi sao. Nếu thích, tôi có thể tìm tới cho ông vài người."
Một người bạn xấu khoác vai Triệu Mạc Vân, tay cầm chai rượu đưa đến cho anh.
“Cút, đừng có mà so sánh mấy thứ đó với bảo bối của tôi.”
Triệu Mạc Vân vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra, anh điên rồi nên mới tìm đến những người này để giải sầu.
Triệu Mạc Vân đơn giản mặc kệ nhóm bạn xấu, kêu tài xế tới đón, ngồi ở ghế sau hóng gió đêm, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại.
Mấy ngày nay anh đều nghĩ đến sự khác thường của Từ Hoan Âm, Triệu Mạc Vân ủ rũ nghĩ, cho dù là vì lý do gì, anh cũng sẽ không bao giờ để cậu rời đi, Từ Hoan Âm kiếp này chắc chắn phải là người của anh!
Với ý nghĩ này, Triệu Mạc Vân cũng thoải mái hơn một chút, dù sao chỉ cần Từ Hoan Âm không chuyển đi nơi khác, thì sớm hay muộn gì anh cũng sẽ biết nguyên nhân cậu tránh mặt mình.
Anh lấy điện thoại di động ra, theo thói quen mở story của Từ Hoan Âm, muốn xem hôm nay cậu đã làm gì, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh cậu vừa đăng, sắc mặt Triệu Mạc Vân liền đen lại.
Bức hình chụp một nhóm người kèm nội dung "Buổi gặp mặt rất vui vẻ ~~". Điều khiến Triệu Mạc Vân choáng váng nhất là một cô gái cùng Từ Hoan Âm rất thân thiết, cả hai đều cười đến vô cùng vui vẻ! ! !
Khuôn mặt anh tối sầm, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ khó tin. Có lẽ Từ Hoan Âm đã biết rằng anh thích cậu, thái độ khác thường mấy ngày này là bởi vì cậu có bạn gái. Cậu muốn chuyển ra ngoài sống với bạn gái của mình, nhưng lại xấu hổ khi nói chuyện trực tiếp với anh, chính vì vậy mà lựa chọn tránh mặt anh ...
Triệu Mạc Vân siết chặt điện thoại trong tay, càng nghĩ càng thấy đúng, vậy tối nay cậu có về nhà không? Hay là đã dành thời gian ở bên ngoài với bạn gái của mình?
Triệu Mạc Vân hai mắt tràn đầy hận ý đỏ ngầu lên, trong lòng khó chịu muốn chết, giống như bảo vật mà anh trân quý bấy lâu nay bị đánh cắp, rất đau, đau đến mức muốn gϊếŧ chết người đã cướp đi bảo bối của mình.
Lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, Triệu Mạc Vân vẻ mặt lạnh tanh, nhưng không quên duy trì phép lịch sự cuối cùng, nói với tài xế:
“Thực xin lỗi, anh hãy lái xe nhanh hơn một chút, tôi muốn về nhà sớm. "
Tài xế nhìn vào đôi mắt âm lãnh phản chiếu qua gương của Triệu Mạc Vân trong lòng giật mình, chỉ có thể gật đầu:
"Đã biết, anh Triệu."
Trời đất, khuôn mặt của Triệu thiếu gia sao lại đáng sợ như vậy, sẽ không phải là vợ anh ta trật bánh, bây giờ anh ta chạy về để bắt gian đấy chứ?
Triệu Mạc Vân nhìn chằm chằm vào ánh đèn đang lùi nhanh ở ngoài cửa xe, sắc mặt lạnh tanh siết chặt điện thoại, cố gắng kìm nén không bóp nát nó.
Xe vừa tới biệt thự, động tác của Triệu Mạc Vân tràn đầy khẩn trương, nhanh chóng rút chìa khóa ra, muốn vào nhà, nóng lòng muốn biết Từ Hoan Âm có ở nhà hay không, anh chỉ hy vọng rằng Từ Hoan Âm sẽ không khiến anh phải thất vọng!
Trong biệt thự không bật đèn tối om, có chút mờ mịt, Triệu Mạc Vân vốn đã rất quen với cách bài trí ở trong nhà, thậm chí không cần bật đèn cũng có thể đi lại rất vững vàng.
Cho rằng Từ Hoan Âm chỉ là đã quên bật đèn, anh muốn chạy nhanh lên phòng của Từ Hoan Âm trên lầu hai để xác nhận phỏng đoán của mình.
Triệu Mạc Vân bước nhanh qua lối vào, chuẩn bị đi lên lầu hai nhưng bóng đen nằm trên số pha khiến anh chú ý phải khựng lại.
Với tâm trạng không thể tin được, Triệu Mạc Vân đến gần ghế số pha, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên đang ngủ với một nụ cười vui sướиɠ ở trên gương mặt.
Cậu đã trở lại!
Cậu không đi qua đêm!
Triệu Mạc Vân cười đến ngây ngốc, du͙© vọиɠ điên cuồng tràn đầy trong đôi mắt.
Không muốn đánh thức cậu, Triệu Mạc Vân tìm một cái đèn điện và bật nó lên.
Ảnh đèn mờ ảo không chói mắt chiếu vào thiếu niên đang nằm trên sô pha, thiếu niên ngủ say không cảm giác được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Triệu Mạc Vân chăm chú nhìn thiếu niên, ánh mắt không tự chủ được hiện lên một tia mê đắm, anh sẽ không lại để cho bảo bối của mình thoát khỏi bên người!
Dù có phải là bạn gái của cậu hay không, anh cũng sẽ không cho phép cậu rời khỏi mình nửa bước!
Khuôn mặt nhỏ của Từ Hoan Âm đỏ bừng vì uống rượu, tóc hơi che lông mày, đôi môi hồng hào căng mọng, rất thích hợp để hôn.
Triệu Mạc Vân nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu mà nuốt nước miếng, rất muốn hôn cậu.
Trong bóng tối, suy nghĩ này không ngừng lên men, anh không muốn đè nén nó xuống, chỉ muốn thuận theo trái tim mà liều lĩnh đến gần cậu!
Giải thoát cho ác ma ở trong lòng, Triệu Mạc Vân tiến lại gần Từ Hoan Âm, nhẹ vén mái tóc của cậu, để lộ đôi lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ.
Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên mắt, hôn lên sống mũi, ngoại trừ đôi môi, Triệu Mạc Vân hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt của Từ Hoan Âm, động tác nhẹ nhàng lưu luyến, tràn đầy dịu dàng.
Hôn xuống cái cằm thanh tú, liếʍ láp hôn lên cái cổ mảnh mai, chầm chậm mυ'ŧ lấy, để lại dấu hickey đỏ nhạt.
"Hừ ..." Từ Hoan Âm hơi ngứa cổ, mơ hồ lẩm bẩm.
Triệu Mạc Vân nghe thấy thanh âm liền dừng lại, sau đó hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu.
Khuôn mặt thanh tú ửng hồng, hai mắt vẫn nhắm chặt, khóe miệng khẽ mở, mơ hồ phát ra âm thanh.
Nhìn thấy Từ Hoan Âm còn chưa tỉnh lại, Triệu Mạc Vân càng thêm làm càn.
Hôm nay Từ Hoan Âm mặc áo sơ mi cùng quần jean bình thường vô cùng trẻ trung tỏa nắng, khiến Triệu Mạc Vân không khỏi cảm thán, người anh thích dù mặc gì cũng rất đẹp.
Anh đưa tay lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi của cậu, lộ ra cơ thể trẻ trung có chút gầy nhưng đẹp vô cùng.
Xương quai xanh thanh tú, khuôn ngực cân đối, hai đầṳ ѵú đỏ au, cái bụng nhỏ phẳng lì và vòng eo thon thả, tất cả đều là những thứ mà Triệu Mạc Vân đã mơ ước từ lâu ...