Từ Hoan Âm ôm bó hoa hồng sâm panh trở lại phòng nghỉ của mình, người đại diện vừa nhìn thấy liền cười khúc khích, nhảy mắt nói:
"Vậy mà còn nói Triệu thiếu gia không phải bạn trai của cậu, không phải bạn trai mà lần nào người ta đến buổi hòa nhạc cũng sẽ tặng cậu hoa hồng ."
Từ Hoan Âm đỏ mặt phủ nhận: "Thực sự không phải bạn trai của em, anh ấy chỉ là do gia đình em nhờ chăm sóc em mà thôi"
"Ha ha ha, cậu cảm thấy anh đây ngốc lắm hay sao, không phải bạn trai của cậu, vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?"
Vừa nghe thấy những lời này, Từ Hoan Âm liền vô thức nhìn vào trong gương, quả nhiên khuôn mặt nhỏ của cậu đang ửng hồng, đôi mắt long lanh sáng ngời, vừa nhìn liền biết là loại biểu cảm mà những người đang đắm chìm trong tình yêu, cậu cứng họng không thể đáp lời.
"Này, tiểu Âm, anh nói em nghe, nếu em đã thích người ta rồi thì nói nhanh đi, anh nghĩ Triệu thiếu gia cũng rất thích cậu, ý nghĩa của hoa hồng sâm panh là "chỉ yêu duy nhất một người", nhìn không ra Triệu thiếu gia còn lãnh mạn đến như vậy.” Người đại diện vỗ bả vai Từ Hoan Âm cười nói.
Từ Hoan Âm nghe người đại diện lảm nhảm một hồi lâu, sắc mặt đỏ bừng, ôm chặt bó hoa hồng không lên tiếng.
Cậu biết Triệu Mạc Vân thích mình ...
Mấy ngày trước khi đi tắm cậu quên mang quần áo, Triệu Mạc Vân lại chưa về nhà nên cậu chỉ quấn mỗi khăn tắm liền đi ra ngoài, ai mà nghĩ khi đi ra lại đột nhiên đυ.ng phải Triệu Mạc Vân cũng vừa mới trở về.
Hai người bọn họ đều là đàn ông, cậu vốn cảm thấy cũng không có việc gì, nhưng ánh mắt của Triệu Mạc Vân nhìn cậu khi đó cực kỳ đáng sợ, giống như kẻ đi săn nhìn thấy con mồi, Từ Hoan Âm có ảo giác anh sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống mình...
Tuy nhiên, Triệu Mạc Vân đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, lịch sự yêu cầu cậu trở về phòng mặc quần áo, để không bị cảm lạnh.
Khuôn mặt anh thay đổi quá nhanh khiến Từ Hoan Âm suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
Sau khi trở về phòng thay quần áo, Từ Hoan Âm mới nhận ra máy sấy tóc của mình bị hỏng, cậu liền định đi qua mượn Triệu Mạc Vân, vừa đi vừa nghĩ, mới phát hiện cậu cũng không hề nhìn lầm!
Khi đến gần cửa phòng của Triệu Mạc Vân, cậu loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Mạc Vân vừa thở hổn hển vừa gọi tên cậu, trong giọng nói còn mang theo một tia sảng khoái.
Từ Hoan Âm cảm thấy có chút kỳ quái, nghi ngờ đi tới, phát hiện Triệu Mạc Vân không đóng chặt cửa, có một kẽ, giọng nói từ nơi này phát ra.
Vừa định gõ cửa, Từ Hoan Âm liền nhìn thấy một màn khiến cho cậu choáng váng - Triệu Mạc Vân đang cầm bộ quần áo cậu vừa thay ra đưa lên chóp mũi, vẻ mặt mê say mà ngửi, cái tay còn lại đang nằm lấy đại côn ŧᏂịŧ của anh trên dưới an ủi, vừa thở dốc vừa gọi tên cậu.
"Ha ha, tiểu Âm, tiểu Âm, bảo bối, anh yêu em ha ha-" Giọng nói tràn đầy yêu thương cùng sự điên cuồng.
Từ Hoan Âm dường như đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, trái tim nhỏ đập dữ dội bang bang bang như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bàn tay của Triệu Mạc Vân rất lớn, các khớp xương rõ ràng nâng niu quần áo ở trong tay, anh say mê ngửi mùi hương của bà xã tương lai, tự an ủi đại côn ŧᏂịŧ của mình, vẻ điên cuồng khác hẳn với bộ dáng phong độ nhã nhặn trước mặt Từ Hoan Âm.
Anh nhỏ giọng rêи ɾỉ, nhìn chằm chằm quần áo ở trên tay, nở một nụ cười si mê, rất biếи ŧɦái ...
Khuôn mặt nhỏ của Từ Hoan Âm đỏ bừng đến tận mang tai, nhịp tim giống như đánh trống liên hồi, phảng phất như người ở trong phòng cũng có thể nghe thấy được.
Không dám tiếp tục nhìn lén, Từ Hoan Âm rón rén trở về phòng, giống như lo lắng sẽ làm kinh động tới Triệu Mạc Vân ở trong phòng.
Đêm đó Từ Hoan Âm hoàn toàn không ngủ được, vừa nhắm mắt lại hình ảnh Triệu Mạc Vân đang thủ da^ʍ với quần áo của cậu lại hiện lên, trong người cũng bắt đầu nóng lên ....
Sau đêm đó Từ Hoan Âm không dám ở cùng Triệu Mạc Vân nữa, vừa nhìn thấy anh liền sẽ nhớ đến hình ảnh Triệu Mạc Vân vừa thủ da^ʍ vừa gọi tên mình.
Vừa nhớ tới, cậu liền nhịn không được cả người khó chịu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng nội tâm lại sẽ xuất hiện một tia vui mừng……
Từ Hoan Âm sợ Triệu Mạc Vân sẽ phát hiện ra điều gì, cậu chỉ có thể cố hết sức tránh anh, thậm chí còn bắt đầu tính đến chuyện dọn ra ngoài, để không phải tiếp tục gặp cảnh tượng như vậy.
Không nói tiếp với người đại nhân, nhớ tới vẫn còn buổi hẹn, Từ Hoan Âm thay quần áo bình thường vội vàng chạy tới nơi hẹn với mấy người bạn cùng phòng...
Mặc dù Từ Hoan Âm hầu hết đều sẽ ở trong nhà Triệu Mạc Vân, nhưng cậu vẫn thỉnh thoảng về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều không tồi rất dễ ở chung, nên Từ Hoan Âm có mối quan hệ tốt với bọn họ.
Lần này là do bạn cùng phòng tổ chức buổi gặp mặt, kéo cậu đến đây không chỉ để cho đủ quân số mà còn làm chiêu bài để thu hút các cô gái, dù sao Từ Hoan Âm lớn lên đẹp trai lại có tài còn có tiền.
Từ Hoan Âm không giao tiếp nhiều với các cô gái, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng cùng mọi người uống vài ly rượu, hoàn toàn quên mất mình là một vị thành niên .
Buổi gặp mặt kết thúc rất muộn cả hai bên đều vô cùng vui vẻ, có người ngỏ ý muốn mời Từ Hoan Âm đi chơi riêng, nhưng cậu đã từ chối, bắt taxi trở về biệt thự của Triệu Mạc Vân.
Tửu lượng của Từ Hoan Âm không tốt, mới uống vài ly rượu cậu đã cảm thấy chóng mặt rồi, miễn cưỡng trở về biệt thự, vừa vào nhà liền ngã nằm lên trên ghế số pha trong phòng khách, ngay cả đèn cũng không thèm bật.