Sau khi nghe câu trả lời kia của Hoàng Lan không khí giữa hai người càng ngày càng hạ xuống. Dư cảm thấy vô cùng mất mát và khổ sở. Nhưng nhìn thái độ của Hoàng Lan anh ta chỉ biết im bặt chẳng nói câu nào.
Hai người sánh vai nhau bước ra đường lớn hướng cổng chợ chuẩn bị về.
Đang lạc trong mớ suy nghĩ miên man. Hoàng Lan vô ý va phải hai người đàn ông đang đi ngược chiều với mình.
Cú va khá mạnh vì thế Hoàng Lan đã bất cẩn ngã cả ra đất, còn hai người đàn ông kia tỏ hẳn thái bực bội ra bên ngoài. Bọn hắn nhìn Hoàng Lan với ánh mắt chán ghét, nhưng chưa được bao lâu thì lại thay đổi bằng một loại ánh mắt mê muội. Bọn hắn luôn cuống tay chân giả vờ đưa tay đỡ Hoàng Lan dậy. Những vật dụng bị rơi vãi trên đất cũng được nhanh chóng nhặt lên. Dư cũng hốt hoảng không kém nhưng tay hắn hiện tại đầy rẫy các loại vật dụng mà Hoàng Lan mới mua khi nãy. Mọi thứ chất cao đến nỗi sém chút nữa che luôn cả khuôn mặt anh ta. Thế nên hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể nào ra tay cứu mỹ nhân được.
Hoàng Lan từ chối sự giúp đỡ của bọn hắn. Chống hai tay đứng dậy phủi qua loa quần áo vài lần. Ngẩn đầu lên định mắng cho bọn hắn một trận ra trò. Nhưng chưa kịp mắng hai người kia thì nàng đã khựng lại.
"Tấm mộc bài này nhìn có vẻ khá quen mắt, mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Lẽ nào.."
Vừa ngẫm nghĩ chưa được bao lâu Hoàng Lan đã nhanh chóng nhận ra chủ nhân của tấm mộc bài kia.
"Đích xác là đồ của tên quan khốn khϊếp kia.
Hừ, đúng là không cần cất công tìm kiếm nữa rồi."
Hoàng Lan giả vờ bình tĩnh trở lại. Miệng tươi cười hướng bọn hắn xua tay ý bảo nàng không sao rồi vội kéo Dư sang một bên to nhỏ vài tiếng. Hai người đàn ông kia thấy Hoàng Lan lôi lôi kéo kéo một người đàn ông khác bèn nghĩ đây là một đôi vợ chồng vì thế ý định cưa cẩm của bọn hắn liền bị dập tắt, quay đầu bỏ đi.
- Bây giờ tôi có chút việc gấp cần làm. Anh trở về trước đi.
- Em định đi đâu thế sắp tới giờ cơm trưa rồi. Nếu đi có thể cho anh theo được không.
Hoàng Lan không hài lòng với sự nhiều chuyện của hắn bèn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, đôi mắt nàng hằng rõ sự khó chịu.
- Tôi có chút chuyện cần làm không liên quan đến anh. Anh mau trở về đi, những vật dụng này cũng mau mau đem trở về, anh muốn làm chậm trễ tiến độ của mọi người sao.
Dư cúi đầu ủ rủ nhịn xuống hàng tá câu hỏi trong đầu lặng lẽ trở về.
Hoàng Lan sau khi thấy Dư an phận trở về liền hướng phía hai người đàn ông vừa nãy mà lần mò đi theo.
Nàng theo bọn hắn tới một con đường vắng. Hành động ngó nghiêng trước sau kia lại khiến Hoàng Lan trở nên nghi ngờ hơn. Nàng quyết định hóa lại thành chim bay đến đậu ở cành cây trên đỉnh đầu bọn hắn theo dõi kỹ càng hơn.
Người đàn ông đang đeo tấm mộc bài liếc phải liếc trái một hồi mới yên tâm, tay đưa lên móc trong ống tay áo ra một cái túi màu đen. Bên trong thì khỏi phải nói đầy ụ bạc. Người đàn ông kia sau khi thấy được đống bạc trên, mắt lóe sáng liên hồi. Ánh mắt vẫn như cũ không rời nổi cái túi kia. Hắn đưa tay định nhận lấy nhưng chưa đυ.ng được một chút đã bị giật ngược trở lại. Hắn có chút hoang mang đưa đôi mắt tràn ngập vẻ thắc mắc nhìn tên kia.
- Sau thế, việc đã xong thì cũng nên trao tiền lại cho tôi đi.
- Tôi cảnh cáo anh, việc này có liên quan đến cả quan lớn và phú hộ An kia. Anh không giữ nổi mồm miệng của mình cho kĩ thì đừng trách chúng tôi vô tình. Mau mau khai báo tình hình nơi đó ra xem nào.
- Tôi biết, tôi biết rồi. Tôi đã đến đó kiểm tra vài lần rồi. Lửa đã thiêu rụi toàn bộ căn nhà. Tôi đã xác định là không còn ai lui tới nữa. Chắc chắn hai cô gái kia đã hiểu chuyện mà trốn đi nơi khác rồi.
- Tốt nhất là như những gì anh nói. Nếu để tôi phát hiện có sơ sót anh cứ đợi mà nhận tội.
Nói xong hắn ném túi bạc vào người kia rồi khoan khoái quay đầu trở về phủ bẩm báo với quan trên.
Hoàng Lan sau khi nghe được từ miệng tên kia phát ra mấy chữ "lửa", "hai cô gái kia" thì nàng đã không tài nào bình tĩnh được nữa. Lòng nàng hiện tại rung rẩy không thôi. Lòng căm tức dân trào đến đỉnh điểm.
"Quả nhiên là bọn hắn, quả nhiên là các người. Chờ đấy...cứ chờ đấy."
Nàng không nghĩ nhiều được nữa vội vàng tung cánh hai cái bay theo sát tên tay sai kia. Cuối cùng cũng theo đến phủ của tên quan lớn. Nàng cố gắng nhớ đường đi nước bước của nơi này. Trong lòng tràn ngập hận ý.
Tên tay sai kia vào phủ chưa được bao lâu lại bị phái đi ra ngoài một chuyến nữa. Hoàng Lan vì thế cũng theo sát nút không rời ánh mắt khỏi hắn dù chỉ một giây.
Tầm chưa được bao lâu Hoàng Lan đã thấy hắn ung dung đi vào một căn nhà to lớn. Bên ngoài đề to đùng hai chữ An Gia.
Nàng kiềm lại cơn tức giận đang trực trào ra của chính mình. Quay đầu bay đi.
__________________________________
Tối đến, khi đã nằm yên vị trên chiếc giường kia. Hoàng Lan một khắc lại một khắc nhớ lại buổi tối kinh hoàng ngày đó. Đầu nàng lần lượt chạy qua những hình ảnh chật vật, khổ sở, tuyệt vọng khi biến cố ấy xảy ra. Hình ảnh ngôi nhà bị lửa lớn nuốt chửng, hình ảnh Thanh Thu ngã vật trên nền đất vai áo cháy sém hết một nửa, hình ảnh bản thân cố gắng cứu lấy cục diện đã lâm vào bế tắc,... Tất cả đều lần lượt chạy qua đầu Hoàng Lan không thiếu một thứ gì.
Nàng đã thề với lòng mình, nàng phải cho bọn chúng biết được cái cách tàn độc mà chính bọn chúng đã gây ra. Để cho chúng hiểu rõ nổi đau đớn, tuyệt vọng mà bọn người độc ác đó đã gây ra cho cả hai người.
"Trả thù...trả thù...nhất định phải trả thù..."
Thanh Thu mọi hôm vào giờ này ắt hẳn cô đã rơi vào mộng đẹp mất rồi. Nhưng hôm nay, cô lại không tài nào ngủ được, trong đầu toàn bộ đều là câu nói của những người kia. Lòng không khỏi trở nên khó chịu, nổi chua xót vì thế cũng lặng lẽ mà sinh sôi.
"Bọn họ thật đẹp đôi, quả là một đôi trai tài gái sắc..."
"Ngày nào tôi cũng thấy anh ta ngẩn người nhìn Hoàng Lan miết"
Từng lời nói ban trưa vẫn còn vang vọng trong đầu. Khiến đầu mũi cô chua xót, lòng quặn thắt gần như nghẹt thở, khó khăn muốn dỗ bản thân đi vào giấc ngủ, thế nhưng mọi chuyện khó hơn Thanh Thu tưởng nhiều lắm. Cô cứ nằm mãi, nằm mãi cho đến khi cảm nhận được người bên cạnh bắt đầu rục rịch.
"Chị ấy vẫn chưa ngủ sao"
Hoàng Lan tuy nằm yên đó nhưng nàng không hề ngủ, mỗi khắc mỗi giây nàng đều nhớ đến chuyện kia. Thế nên đợi đến khi người bên cạnh đã yên lặng nằm đó. Hoàng Lan mới bắt đầu rục rịch hành động.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nghiêng người qua xem xét người bên cạnh. Thấy Thanh Thu thở đều đều mới yên tâm một chút. Đưa tay nhẹ xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, lòng không khỏi hiện lên cảm giác bình yên. Hoàng Lan lại không kiềm chế được ý nghĩ của mình rằng, nàng muốn hôn Thanh Thu một lần nữa. Nhưng mớ suy nghĩ trong đầu lại lần nữa ngăn nàng lại.
"Chị sẽ đòi lại công bằng cho em"
Ngồi nhìn ngắm người kia một hồi. Hoàng Lan quyết định hành động. Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường. Khẽ khàng đi từng bước ra bên ngoài. Ngó nghiêng trước sau một hồi liền hiện lại nguyên hình bay một mạch theo hướng kia mà đi.
Thanh Thu vẫn nằm bất động trên giường. Trên mặt hiển nhiên vẫn còn xót lại chút hơi ấm do người kia để lại. Chẳng biết sao, trong khoảnh khắc Hoàng Lan bước xuống giường. Trong lòng Thanh Thu lại bắt đầu rục rịch nổi lên tràn ngập cảm xúc bất an. Cô chẳng hiểu nổi, chị ấy chị rời khỏi giường đi đâu đó thôi, mà lòng cô lại không yên đến vậy.
"Chị ấy đi đâu rồi"
Nằm hoài nằm mãi đợi chờ, nhưng Thanh Thu hoàn toàn thất vọng. Hoàng Lan đi đâu từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy về. Cô bắt đầu lo lắng gấp bội. Toang bước xuống giường chạy ra ngoài tìm. Nhưng chưa đợi Thanh Thu cử động, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân thật khẽ của người kia.
"Chị ấy về rồi"
"Nhưng tại sao, tại sao...mùi này...mùi này là..là..."
Chưa kịp để Thanh Thu nổi lên lòng thắc mắc. Hoàng Lan đã vội vã nằm xuống dường như trốn tránh điều gì đó. Tay gắt gao nắm lấy tay Thanh Thu, đôi tay nàng thập phần run rẩy.
Thanh Thu bên này cảm nhận được hết thảy sự khác lạ của Hoàng Lan, kể từ sau khi chị từ bên ngoài trở về. Nổi bất an lại lần nữa xông tới. Giả vờ như bản thân vừa mới tỉnh giấc trong cơn say ngủ, cô khẽ khàng nắm lấy tay chị, ân cần hỏi han:
- Sau vậy chị, tay chị sao lại rung đến thế. Có chuyện gì nói em nghe.
Hoàng Lan thoáng chốc giật mình, cả người cứng đờ, biểu cảm chột dạ thấy rõ. Nhưng để tránh sinh nghi, nàng đã cố bình tâm lại. Giọng nói có đôi phần lấp bấp:
- Chị đột nhiên cảm thấy lạnh...lạnh lắm. Em có thể...có thể ôm chị một chút được không. Một..một chút thôi.
Thanh Thu định buột miệng hỏi nàng đã đi đâu từ nãy đến giờ nhưng cảm nhận được trạng thái của Hoàng Lan không được tốt lắm, vì thế cô đã gạt chuyện tra hỏi sang một bên. Im lặng kéo người kia vào lòng, vòng tay ôm thật chặt nàng. Lại vẫn quen thuộc đưa tay ra sau lưng người kia khẽ vỗ về.
Rất nhiều câu hỏi thắc mắc hiện lên trong đầu Thanh Thu, nhưng giờ khắc này nàng không thể nhẫn tâm tra xét chị ấy được. Tận sâu trong thâm tâm nàng lại vẫn luôn lo lắng, người kia có phải chăng gặp phải chuyện gì mới khiến thái độ của chị khác thường như vậy.
Vỗ về rất lâu người bên cạnh mới bớt đi vài phần run rẩy an ổn mà ngủ. Thanh Thu vì thế cũng mệt mỏi nhắm mắt thϊếp đi.
____________________________
Hôm nay, chỗ làm của Mẫn và Uyển Tịch bắt đầu vào mùa. Hai người đó từ sớm đã xuất phát đi làm không thể ở nhà như mọi hôm nữa. Và tuyệt nhiên năm người đàn ông kia cũng phải trở về làm việc. Thế nên không khí hôm nay có phần yên lặng hơn hôm qua rất nhiều.
Trong nhà chỉ còn vỏn vẹn thân ảnh của hai người. Hoàng Lan vẫn trầm mặc như cũ không nói lời nào yên lặng làm công việc của mình.
Thanh Thu vẫn luôn nhận ra điều này, nói chính xác hơn là từ tối hôm qua đến giờ chị ấy chỉ nói đúng một câu với cô.
Trong lòng Thanh Thu rất khó chịu, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài im lặng. Vì tâm trạng Hoàng Lan có lẽ vẫn chưa tốt hơn. Nên Thanh Thu vẫn quyết định không thêm dầu vào lửa, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình từ hôm qua đến giờ.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ không ổn. Mình nên rủ chị ấy đi đâu đó để giải tỏa tâm trạng mới được."
- Chị này, lên chợ với em một lúc nhé. Có vài thứ cần mua vì trong nhà hết mất rồi.
Hoàng Lan ngẩn người từ sáng đến giờ. Sau khi nghe được tiếng gọi của Thanh Thu liền có chút tỉnh táo lại. Nàng ậm ừ một hồi mới chịu theo Thanh Thu lên chợ. Nhưng tâm trạng vẫn như cũ không mấy tốt lên là bao.
Hôm nay khu chợ vẫn nhộn nhịp như bao ngày, nhưng nhiều hơn vẫn là những tiếng xì xào bàn tán gì đó. Thanh Thu không mấy để tâm đến chuyện đó chỉ chuyên tâm đi theo Hoàng Lan.
Đến quầy cá quen thuộc, Thanh Thu thuần thục chọn lựa vài con cá tươi. Đang định đem bạc ra trả thì lão nương bán cá lại đôm đả bắt chuyện:
- Hai đứa có nghe tin gì chưa?
Thanh Thu im lặng lắc đầu, lòng ẩn ẩn có cảm giác lạ. Hoàng Lan bên cạnh khẽ rùng mình một cái, cắn môi cúi đầu không nói.
- Ai da, hai đứa đúng là chuyện lớn vậy mà cũng không biết sao.
Nhà phú hộ An và Quan Mạc hôm qua đột nhiên xui xẻo bị hỏa hoạn. Hiện tại bên đó đang rối tung hết cả lên rồi. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tại sao lại có có chuyện trùng hợp như thế kia chứ. Thật là khiến người ta tò mò.
Thanh Thu giật mình, chưng hửng đứng yên tại chỗ. Mắt mở to kinh ngạc, xen lẫn trong đó là sự sợ hãi không biết từ đâu dồn dập kéo tới, khiến cô sém chút nữa mất cân bằng ngã nhào về phía trước.
"Không lẽ..."