Nam Phi

Chương 143

“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành ấn lên nhân trung của Ngộ Quân Diễm, thấy bụng cao ngất của hắn không ngừng dao động.

Hai mắt đang nhắm chặt của Ngộ Quân Diễm đột nột trợn lên, hắn thét một tiếng thảm thiết: “A… Á…!”

Tô Ngọc Hành lau mồ hôi ướt đẫm trên trán của Ngộ Quân Diễm, nhẹ giọng nói: “Quân Diễm, hãy nghe ta nói, đứa nhỏ đã tiến vào sản đạo, bây giờ ngươi rặn đi!”

“Không được ra lệnh cho ta!” Ngộ Quân Diễm như cá bị bắt lên bờ, ngực phập phồng thở dốc, lời nói ra lại hết sức lạnh lùng, “Đứa… A… Ưm… Đứa bé này là liên kết cuối cùng giữa chúng ta, mặc kệ… mặc kệ ngươi từng đối với ta là thật lòng hay là giả bộ, ta sinh nó ra… xem như… xem như trả hết tình nghĩa ngày trước cho ngươi… Ư… A… Từ nay về sau, chúng ta… không ai nợ ai!”

“Được, được, ngươi nói gì cũng được.” Tô Ngọc Hành biết tính tình Ngộ Quân Diễm quật cường, cũng không cố cãi cọ với hắn, ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: ngươi nói hai chúng ta không ai nợ ai là có thể hết nợ sao? Quan hệ giữa chúng ta há lại bị một câu nói đơn giản dễ dàng chặt đứt?

“Quân Diễm, ngươi tiết kiệm sức lực, đợi đến lúc đau thì dùng sức.”

“Ta biết! Không cần ngươi nói… A… Á…” Ngộ Quân Diễm mạnh mẽ đứng thẳng người dậy, bắt lấy dây vải, nhúc nhích hai chân gắng sức tách lớn ra, khuôn mặt vốn vì bị thương mà trắng bệch lúc này đã sung huyết đỏ bừng, hắn thét lên một tiếng kêu đau thảm thiết. “Ư… ư… Á…”

Ngộ Quân Diễm cầm khăn tay vừa nhả ra, nhét lại vào miệng, nương theo quy luật đau mà dùng sức.

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm đau đến gương mặt tuấn tú vặn vẹo, nhưng cũng không giãy dụa nhiều nữa, chỉ từng đợt dùng sức, ngay cả tiếng rên trong cổ họng cũng quật cường. Theo từng đợt rặn của hắn, thai nhi chậm rãi đi xuống.

Tô Ngọc Hành cúi người kiểm tra, lại thấy phần thò ra ở cửa sinh không giống đầu thai nhi, mà là… Tay!

“Quân Diễm! Dừng lại! Đừng rặn nữa!” Tô Ngọc Hành vội vàng hô lên, nhưng Ngộ Quân Diễm dường như không nghe thấy lời của y, vẫn tiếp tục rặn.

“Mau dừng lại!” Tô Ngọc Hành ôm lấy thân thể Ngộ Quân Diễm.

Tay rời khỏi dây vải, cả người Ngộ Quân Diễm như con rối gỗ bị đứt dây, xụi lơ trong ngực Tô Ngọc Hành, khăn tay màu trắng trong miệng nhiễm máu đỏ tươi một nửa, làm mắt Tô Ngọc Hành đau nhức.

“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành lấy khăn trong miệng hắn ra, ôm lấy mặt hắn, nhẹ giọng gọi, “Quân Diễm… Quân Diễm, nhìn ta…”

Ngộ Quân Diễm như đã mất đi ý thức, chỉ mở lớn miệng, không ngừng thở dốc, rêи ɾỉ không rõ tiếng: “Đau… Đau quá…”

“Quân Diễm, vị trí của đứa nhỏ bị ngược.” Tô Ngọc Hành thấy giọng nói của mình đang run rẩy, y thật sự không biết mình lấy đâu ra nhẫn tâm để nói những lời này cho Ngộ Quân Diễm đang bị đau đớn giày vò, “Ta phải… Ta phải đẩy con trở vào. Ngươi… Ngươi chịu đựng một chút.”

“Đau… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm vẫn thì thào kêu đau, không chút phản ứng với lời của Tô Ngọc Hành.

Tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm nằm xuống đất, mình thì quỳ xuống, dùng một mảnh vải sạch sẽ lót dưới cửa sinh của hắn, chậm rãi đẩy bàn tay nhỏ bé của thai nhi trở vào.

“Á! Á…” Một tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang lên, nửa người trên của Ngộ Quân Diễm bật mạnh, mồ hôi chảy dọc cần cổ thon dài của hắn, “Đau quá! Không… Đừng đẩy!”

“Quân Diễm, vị trí của đứa nhỏ phải đúng mới sinh được, ngươi chịu đựng một chút, nhất định phải chịu đựng thêm chút nữa!” Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Diễm đau đớn giãy dụa mà đau lòng vô cùng, nhưng động tác trong tay lại không dám dừng lại.

“Đau… Á… Nứt ra rồi… Bụng sắp nứt ra rồi!” Chân Ngộ Quân Diễm đạp loạn, rốt cuộc không giữ được ý thức nữa, giãy dụa gào thét như những người sinh con khác.

Tô Ngọc Hành nhẫn tâm không điếngể ý tới tới tiếng la của Ngộ Quân Diễm, từng chút đẩy thai nhi trở lại, sau đó hai tay ôm lấy bụng cao ngất của hắn, dùng sức xoa nắn.

Ngộ Quân Diễm lắc mạnh đầu, khàn giọng kêu gào: “A… Á… Á!”

“Quân Diễm, ta biết ngươi đau, nhưng vị trí thai nhi nhất định phải đúng, nếu không cả ngươi và con sẽ gặp nguy hiểm. Tin tưởng ta, chịu đựng thêm một chút, chịu đựng thêm chút nữa là ổn rồi!”

Hô hấp của Ngộ Quân Diễm càng thêm dồn dập, đuối sức kháng cự: “Không… Không… Dừng tay…

Nghe từng tiếng kêu đau đứt đoạn Ngộ Quân Diễm tràn ra từ khóe môi, bàn tay đã trị bệnh cho không biết bao nhiêu người của Tô Ngọc Hành không kiềm chế được mà run rẩy theo từng bụng Ngộ Quân Diễm co rút.

“Á… Đau quá! Á…” Tay Ngộ Quân Diễm đánh lên bụng mình, như đang muốn mau chóng thoát khỏi đau đớn hành hạ này.

“Quân Diễm, mau dừng tay!” Tô Ngọc Hành đưa tay bắt lấy tay Ngộ Quân Diễm, nhưng lại chụp hụt. Y tập trung nhìn, thì ra vừa rồi y bị hoa mắt, chỉ nhìn thấy một cái bóng.

“Quân Diễm, đừng động.” Tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm để hắn dựa lên người mình, cầm lấy tay hắn, đan tay mình vào, cùng xoa nắn cho thai nhi trong bụng hắn về đúng vị trí, ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói, “Quân Diễm, chúng ta cùng nhau giúp con về đúng vị trí, có được không?”

“Đau… Ngọc Hành… Ta đau quá…” Ngộ Quân Diễm bất lực lắc đầu, mồ hôi và nước mắt tạo thành lớp màng nước mỏng trên mặt hắn, hàng mi dài run rẩy, miệng nỉ non tên người trong lòng, hoàn toàn biểu lộ sự yếu ớt.

Tô Ngọc Hành thấy y phục trên người Ngộ Quân Diễm đã bị mồ hôi thấm ướt đến có thể vắt ra nước, sợ hắn cảm lạnh, y nhẹ nhàng cởϊ áσ của hắn ra, lại cởϊ áσ của mình, che trên người hắn. Ở phần lưng y không nhìn thấy, từ nơi cây châm độc cắm vào, mạch máu màu tím đen lan xuống dưới như mạng nhện.

“A… Đau quá…A…” Dưới sự nỗ lực của hai người, đứa nhỏ cuối cùng đã nằm đúng vị trí. Những cơn co tử ©υиɠ tức thì dồn dập hơn, càng lúc càng ngắn, nhưng thời gian sinh lại càng lúc càng kéo dài. Ngộ Quân Diễn cũng không thở dốc nổi nữa, chỉ cứng người rêи ɾỉ.

“Quân Diễm, hít sâu một hơi, chậm rãi dùng sức, ngươi có thể làm được!” Tô Ngọc Hành khích lệ bên tai Ngộ Quân Diễm.

“Không… Á… Không… Đau chết mất!” Nước theo khóe mắt Ngộ Quân Diễn chảy xuống không ngừng. Hắn nằm trong ngực Tô Ngọc Hành nức nở, “Không được… Ta không có sức… Ta… A a…”

Tô Ngọc Hành biết, thời gian đau đớn kéo dài làm thể lực của Ngộ Quân Diễm bị tiêu hao quá nhiều, nhưng giờ đang ở trong hang núi, không thể tìm được bất cứ dược liệu gì trợ sản cho hắn. Đắn đo mấy lần, Tô Ngọc Hành đành run giọng nói: “Quân Diễm, ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải chịu đựng!”

“Á á!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng cây, dọa cho lũ chim đang đậu trên cành hoảng hốt bay lên. Một tay Tô Ngọc Hành đặt sau lưng Ngộ Quân Diễm, vận nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, tay còn lại đặt trên bụng Ngộ Quân Diễm, đẩy xuống. Cả người Ngộ Quân Diễm co quắp lại.

“Đừng! Mau dừng lại! Á…”

“Quân Diễm, ngươi hãy nghe ta nói, ta chưa bao giờ phản bội ngươi, đời này Tô Ngọc Hành ta chỉ yêu một mình Ngộ Quân Diễm ngươi.” Tô Ngọc Hành cảm thấy phần da sau lưng mình như sắp vỡ ra, y biết Ngộ Quân Diễm đang bị đau đớn giày vò sẽ nghe không lọt những lời mình nói, nhưng nếu như bây giờ y không nói, sợ là sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Tô Ngọc Hành chậm rãi truyền nội lực sang cho Ngộ Quân Diễm, đồng thời ấn tay xuống. Bụng Ngộ Quân Diễm lúc này đã biến thành hình quả lê, từng tiếng gào thét nện vào trái tim của y, làm y không sao thở nổi. Ngộ Quân Diễm trước mặt như bị cách một màn làn hơi nước, nhìn không rõ được. Y nhắm chặt mắt, lại chẳng ra được một giọt nước nào, Ngộ Quân Diễm càng thêm mờ mịt. Trái tìm Tô Ngọc Hành dần lạnh xuống.

“Á… Nó… Nó sắp ra! Á! Á….”

Một tiếng trẻ khóc rất to vang lên, Ngộ Quân Diễm hết sức, ngất xỉu trong ngực Tô Ngọc Hành.

“Quân Diễm, là con trai. Chúng ta có con trai.” Tô Ngọc Hành cúi người nhẹ hôn lên trán Ngộ Quân Diễm, “Vất vả cho ngươi. Sau này phải nhờ ngươi chăm sóc con của chúng ta rồi.”

Tô Ngọc Hành nói xong, cảm thấy l*иg ngực đau đớn, che miệng ho khan một tiếng. Hạ tay nhìn xuống, thấy giữa lòng bàn tay là một búng máu đen.