Khương Sắt lập tức yêu thích nơi này, hơn nữa vì là sản nghiệp của nhà họ Nhϊếp, cô không lo lắng ở đây có người gây sự.
Khương Sắt ngồi xuống trước quầy bar, ngắm nhìn xung quanh một cách hứng thú.
Chỉ là nhìn qua…đột nhiên thấy một người quen.
Nhϊếp Phi.
Hôm nay Nhϊếp Phi mời vài người bạn đến quán bar của Vân Hoài Chi Điên, với tính cách phô trương và thân phận là người nhà họ Nhϊếp, anh ta càng thích ở đây chứ không vào phòng bao.
Mà những người khác vì hùa theo Nhϊếp Phi nên đương nhiên theo anh ta.
Khương Sắt biết cũng chỉ có Nhϊếp Phi và Bạch Thái Nhược, những người khác thì Khương Sắt không biết, cũng có thể là bạn hay gì đó của Nhϊếp Phi.
Nhϊếp Phi không phát hiện ra Khương Sắt, Bạch Thái Nhược lại phát hiện. Cô ta nhìn thấy Khương Sắt xuất hiện ở đây thì cũng ngạc nhiên.
Cô ta không nhịn được mà hoài nghi, với thân phận của Khương Sắt, có thể đến Vân Hoài Chi Điên?
Nghĩ đến những chuyện ở trong trường, lại thêm Nhϊếp Phi đích thân thừa nhận, trong lòng Bạch Thái Nhược nảy ra sự đố kỵ, ghen ghét.
Chẳng qua đối phương chỉ có khuôn mặt đẹp một chút thôi.
Gia thế, tài nghệ, có chỗ nào sánh được cô ta?
Cũng không biết sao Nhϊếp Phi lại bảo vệ Khương Sắt như vậy.
Bạch Thái Nhược biết, người mà hôm nay Nhϊếp Phi mời chắc chắn không có Khương Sắt, cô ta nghĩ thầm, nói không chừng vì Khương Sắt muốn quyến rũ Nhϊếp Phi nên âm thầm đi theo bọn họ vào đây?
Bạch Thái Nhược tự cho rằng mình đã nắm rõ đầu đuôi câu chuyện, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Khương Sắt.
“…” Khương Sắt không hiểu sao lại nhận được một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Anh Phi, đàn chị Khương sao lại ở đây vậy?” Bạch Thái Nhược đột nhiên nói với Nhϊếp Phi.
Nhϊếp Phi đang cụng ly với mấy người khác, nghe thấy lời Bạch Thái Nhược nói, mới định phản bác đàn chị Khương gì, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy Khương Sắt đang nhìn anh ta ở cách đó không xa.
“…” Ly rượu trong tay rơi xuống mặt bàn.
“???” Trong lòng Nhϊếp Phi cảm thấy sụp đổ, hình như mỗi lần anh ta làm gì đó thì đều sẽ bị chị dâu nhìn thấy. Lúc này hình tượng còn có thể cứu vãn không?”
“Không lẽ đàn chị Khương âm thầm theo chúng ta vào đây chứ?...Dù sao thì với gia thế của chị ấy…” Dáng vẻ của Bạch Thái Nhược lo lắng, lời nói ra lại rất sẽ khiến người ta hiểu sai.
Người có mặt ở đó đều là các cậu chú quý tộc, nghe thấy lời nói của Bạch Thái Nhược thì cón không hiểu gì chứ?
Lập tức khinh thường nhìn Khương Sắt.
Nhưng hành động của Nhϊếp Phi lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Nhϊếp Phi cười lạnh một tiếng, “Cô ấy không xứng, cô xứng sao?”
Người phụ nữ này thật là ngu ngốc, chủ mẫu của nhà họ Nhϊếp không xứng vào Vân Hoài Chi Điên? Thật sự là truyện cười?!
“Em…” Bạch Thái Nhược nghẹn lời, không ngờ Nhϊếp Phi lại bảo vệ Khương Sắt như vậy.
Nói về xứng hay không xứng, thật sự không phải là cô ta nói, mà là do nhà họ Nhϊếp định đoạt.
Những người khác cũng thấy sắc mặt Nhϊếp Phi không tốt, lập tức không dám lên tiếng nữa. Mà lúc này, Khương Sắt đã đi qua, “Ai chọc cậu rồi, xụ mặt dài như vậy.”
Ở chung hơn một tháng, Khương Sắt vẫn tính là quen thuộc với Nhϊếp Phi, cho nên lời nói còn mang theo ý trêu chọc.
“Một người không có mắt nhìn.” Nhϊếp Phi bĩu môi, lời nói lúc nãy đương nhiên không nói trước mặt Khương Sắt, “Ch…lão đại! Sao chị lại ở đây?”
Nhϊếp Phi mới định nói ‘Chị dâu’, kết quả vừa nói ra lại vội vàng thay đổi.
Những cậu chủ quý tộc khác nhìn Nhϊếp Phi kêu một người phụ nữ là lão đại, kinh ngạc không thôi.
Phải biết, Nhϊếp Phi là người bướng bỉnh nhất trong chi nhánh nhà họ Nhϊếp.
Ngoại trừ người của nhà họ Nhϊếp có thể quản được anh ta, thì những người trong giới như bọn họ có thể quản được Nhϊếp Phi thật sự không có bao nhiêu.
Có thể khiến Nhϊếp Phi cam tâm tình nguyện kêu bằng ‘lão đại’.
Bọn họ cảm thấy bọn họ cần phải quan sát kỹ người phụ nữ này rồi.