Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 40: Chương 40

Sau khi tan học, Nghê Thiên Ngữ từ trong phòng học đi ra liền phát hiện thấy Mạnh Diên Châu, anh đứng dưới gốc cây đối diện phòng học của cô, người nghiêng dựa vào cây, giống như anh chính là một cây xiêu vẹo, cô vì suy nghĩ của mình mà toét miệng cười, giờ phút này Mạnh Diên Châu cũng vẫy tay với cô, ý bảo cô nhanh xuống. Nhưng khiến nụ cười trên mặt Mạnh Diên Châu lập tức biến mất chính là cuối cùng Nghê Thiên Ngữ lại về phòng học, không chút nào để ý tới anh, anh tức giận, nhưng cũng không có cách nào.

Nghê Thiên Ngữ vào lại phòng học, vì không muốn các bạn học thấy cô với anh đi cùng nhau, chờ các bạn đi về hết, cô mới đi xuống. Một lúc sau, Mạnh Diên Châu đại khái cũng đoán được ý của cô, cũng không đề cập tới nữa mà trốn lớp ra ngoài đợi, dù sao cô cũng nán lại một thời gian, không bằng anh cũng trễ giờ, bọn họ không nói ra suy nghĩ của mình, lại hành động ăn ý như vậy.

Nghê Thiên Ngữ bình thường đi phía trước, Mạnh Diên Châu bình tĩnh đi phía sau. Có lúc Nghê Thiên Ngữ chợt có suy nghĩ, đột nhiên đi rất nhanh, chờ Mạnh Diên Châu phản ứng trở lại, cô đã chạy rất xa, anh không thể không đuổi theo. Cách xa sân trường một đoạn đường dài, Mạnh Diên Châu từ vị trí đi sau lưng Nghê Thiên Ngữ chuyển đổi sang đi bên cạnh cô.

“Nhà anh cũng không phải đi về hướng này, mỗi ngày đi về hướng này làm gì chứ?” Cô thích hỏi anh như vậy, hơn nữa ánh mắt rất thuần khiết và trong sáng, khiến Mạnh Diên Châu thường xuyên không biết mình nên cười hay nên giận.

“Đường là của cô sao, sao tôi lại không được phép đi?”

Nghê Thiên Ngữ bình thường sẽ nhún nhún vai, “Vấn đề là anh đứng ở bên cạnh tôi, làm hại tới mắt tôi, lại còn ảnh hưởng tới giá thị trường của tôi.”

Nói đến giá thị trường, Mạnh Diên Châu buồn bực, anh mới phát hiện ra người theo đuổi cô không ít, có mấy người còn thường xuyên theo dõi cô một thời gian rất dài, giống như anh hùng vô danh bảo vệ cô, anh cảm thấy đám người kia cũng không đặc biệt gì, nên giống như anh, thoải mái đi bên cạnh cô.

“Làm trò, người xấu người tốt không phân biệt được, có tôi ở đây, giám bớt tỷ lệ cô gặp phải người xấu.”

Nghê Thiên Ngữ quan sát anh từ đầu đến chân, “Anh không cảm thấy anh là người xấu nhất sao?”

Mạnh Diên Châu hừ một tiếng, anh không nói qua anh là người tốt. Hơn nữa làm người xấu dễ nhận thấy hơn là làm người tốt, đầu tiên, người xấu sống lâu hơn người tốt, tiếp theo người xấu có thể hoạt động tùy ý còn người tốt thì bị các quy định cứng nhắc trói buộc, lần nữa là người xấu không cần phải kiêng kị ánh mặt của người khác mà sống vui vẻ còn người tốt thì thường xuyên lo lắng chuyện này chuyện kia nên không thoải mái, cuối cùng chính là người xấu làm một việc tốt có thể được khen thưởng, người tốt chỉ cần làm một việc xấu thì tất cả việc tốt trước kia từng làm sẽ bị xóa bỏ, hơn nữa còn bị đồn đại là nhân phẩm có vấn đề……… nhìn đi, người như anh sống thật tốt.

Nếu là người xấu, thì cứ hư hỏng tới cùng đi, Mạnh Diên Châu nhìn xung quanh, kéo Nghê Thiên Ngữ tới một ngõ nhỏ. Nghê Thiên Ngữ hoài nghi theo dõi anh, nhưng không giãy giụa, chỉ là rất tò mò. Mạnh Diên Châu ra hiệu im lặng, để cho cô không động đậy, anh lấy ra một điếu thuốc, đốt, bỏ vào trong miệng cô, “Tới đây, tôi dạy cô hút đồ tốt này.”

Nghê Thiên Ngữ chẳng hề cảm kích, Mạnh Diên Châu không cho phép cô nhổ ra, còn không ngừng khuyên can, “Cô suy nghĩ một chút đi, áp lực học tập của cô lớn bao nhiêu. Hút một điếu có thể giảm bớt nỗi buồn !”

Nghê Thiên Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng trong miệng, cô chỉ cảm giác miệng mình bắt đầu tê dại, sau đó không biết làm sao liền ho khan, cô đang chuẩn bị tìm anh tính sổ, Mạnh Diên Châu lại cười, “Thật ngốc!” Anh thế nhưng dùng miệng trực tiếp lấy khói trong miệng cô thổi đi, cũng vào giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, liền thở ra làn khí ấm áp có thể cảm nhận rõ ràng như thế.

Trện mặt anh còn đang cười nhạo cô, định dạng thành một đường cong tuyệt mĩ, anh không tự chủ dùng tay cầm lấy tay cô, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất, anh không ngờ, nhưng càng đến gần tới cô.

Nghê Thiên Ngữ đẩy anh ra, “Khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà.”

Mạnh Diên Châu sững sờ nhìn cô, nụ cười trên mặt cũng tan thành mây khói, anh buồn buồn mở miệng, “Ừ!”

Dọc đường không nói gì nữa, nhưng Mạnh Diên Châu vẫn đi theo cô không xa cũng không gần. Cho đến lúc cô về nhà, Mạnh Diên Châu còn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô biến mất.

Mà Nghê Thiên Ngữ đi lên tầng 2 cũng dừng bước, cô chậm rãi đi tới cửa sổ, lặng lẽ nhìn, nhẹ nhàng mở miệng, “Đồ ngốc”. Vẫn đứng ở nơi đó, nhưng cô lại nở nụ cười.

A Cửu đứng ở trước mặt Mạnh Vĩ Đình thông báo tiến độ các dự án, báo cáo xong, liền ghi nhớ các chỉ thị của Mạnh Vĩ Đình, anh do dự mấy giây, mới chậm rãi mở miệng, “Gần đây tiểu thiếu gia cùng cô gia sư kia rất thân thiết, có muốn…….”

Mạnh Vĩ Đình lại cười cười, “Cứ theo dõi đi, coi như không biết.”

Xog khi A Cửu đi ra khỏi phòng, Mạnh Vĩ Đình lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Diên Châu, nội dung như thường ngày không khác nhiều, “Gần đây học tập như thế nào?”

“Có thể như thế nào đây, anh cũng không phải không biết thành tích của em từ trước đến nay đều đáng lo ngại mà.”

Mạnh Vĩ Đình trầm mặc hai giây, “Xem ra nên đổi gia sư tại nhà cho em lần nữa.”

Mạnh Diên Châu nắm chặt điện thoại di động, “Tại sao?” Câu nói đầu tiên bộc lộ trạng thái cảm xúc của anh hiện giờ.

“Về mặt học tập của em không có bất kì tiến bộ nào, thì cô gia sư đó dạy không đúng cách rồi.”

“ Làm sao anh không nói thầy giáo dạy em là không đúng cách, anh nên đổi tất cả bọn họ mới đúng chứ?”

“Thầy giáo dạy em đều dạy ra học sinh giỏi, nhưng cô gia sư đó giống như…..”

Mạnh Vĩ Đình vẫn chưa nói hết, Mạnh Diên Châu đã cúp điện thoại. Ném điện thoại ra xa, hết sức tức giận, nhưng không có cách nào, cơ sở kinh tế quyết định quyền nói.

Một tuần này Mạnh Diên Châu trôi qua hết sức phiền não, anh đang đi học lên tinh thần nghe thầy giáo giảng bài, nhưng một chữ không biết, không biết thầy giáo nói những thứ gì, anh nhìn đám học sinh mà thầy giáo khen là học sinh giỏi, thì họ từng cái nhìn bộ dạng thầy giáo như dòng suối tiếp thu kiến thức, sợ không chú ý một chút thì sẽ bị rơi xuống vậy.

Anh cảm thấy hết sức buồn bực.

Ngay cả Lục Tử cũng phát hiện sự khác thường của anh, rất tò mò mặt buồn khổ của anh, hơn nữa ánh mắt nhìn chằm chằm ông thầy giáo quả thật như hận thù lắm vậy.

Cuối tuần, Nghê Thiên Ngữ cũng phát hiện ra, bình thường cô đều nhìn sách của mình, mà anh thì chơi trò chơi, nhưng hôm nay thì có ngoại lệ, anh nhìn chằm chằm vào cô không rời, để cho cô nghi ngờ rằng mặt mình có cái gì hay không.

Cả người Mạnh Diên Châu cực kì mệt mỏi, anh ngáp một cái. Ngày hôm nay anh thực sự ngốc đi xem sách giáo khoa, chứng minh sự thông minh của anh không phải đã hỏng bét như nhiều người nghĩ, đa số có thể nhìn hiểu, nhưng tất cả chỗ đó đều chỉ là cơ sở mà thôi, bài thi trong trường đều là những kiến thức mở rộng từ đó mà ông thầy giáo dạy.

Anh tìm ra những bài thi mình xé rách, toàn bộ đưa cho Nghê Thiên Ngữ, “Cô lần lượt chỉ cho tôi!” Phương pháp làm bài, không phải phương thức học tập nhanh nhất, khuyết điểm chính là sẽ có nhiều điểm học không tới.

Nghê Thiên Ngữ kinh ngạc nhìn anh thật lâu, “Anh bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?” Nói xong còn đi sờ sờ đầu anh, dùng cái này để thể hiện hôm nay anh không bình thường…..

Vẻ mặt Mạnh Diên Châu buồn buồn, chắc chắn sẽ không nói không muốn Mạnh Vĩ Đình đổi cô sang người khác, “Tôi đột nhiên thích học tập rồi, không được sao?”

Mặt cô hiện rõ vẻ không tin……..

Mạnh Diên Châu rầu rĩ, bắt đầu bịa chuyện, “Có người nói học tập không giỏi là đầu óc có vấn đề, tôi khó chịu, cho nên muốn chứng minh đầu óc của tôi không có vấn đề…..”

Nghê Thiên Ngữ vẫn hoài nghi, nhưng vẫn lấy những bài thi đó ra nghiên cứu một phen, thật khó cho thầy giáo của anh, nhìn bài thi như vậy có khi tức đến hộc máu.

Nghê Thiên Ngữ xếp bài thi theo trình độ dễ làm một tập, bắt đầu từ cái đơn giản để nói, Mạnh Diên Châu cũng may là không đãng trí, chỗ nào không hiểu thì hỏi cô. Hiểu được một đề, anh cũng cảm thấy thoải mái, thậm chí hi vọng còn học hiểu nhiều thêm nữa.

Cô vốn cho là anh chỉ có hứng vậy thôi, bây giờ nhìn thấy anh còn quyết tâm như thế, cô không khỏi buồn cười.

Bài thi bình thường chính là tổng kết một bài mục, Nghê Thiên Ngữ giảng xong hai chương thì liền dừng lại, sợ giảng quá nhiều cho anh, anh nhất thời sẽ không tiếp thu được. Cô tìm một bài làm kết hợp hai kiến thức vào với nhau, cho anh làm lặp đi lặp lại, để anh tiếp thu sâu hơn về dạng bài này.

Mạnh Diên Châu chăm chỉ làm bài, làm mấy đề, lập tức đưa cho cô xem, muốn cô kiểm tra xem có sai hay không. Cô phát hiện ánh mắt anh nhìn cô, còn có tia mong đợi trong đó, cô không thể nín cười, “Không tệ, tiếp tục cố gắng.”

Mạnh Diên Châu quả nhiên thất vọng, còn tưởng rằng cô sẽ đặc biệt khích lệ mình, kết quả như người lãnh đạo nói chuyện vậy……

Thi hết học kì lớp 11, thành tích của Mạnh Diên Châu đứng ở giữa, nhưng Nghê Thiên Ngữ nói cho anh biết, đó là cô nói đúng tất cả phạm vi bài thi lần này, tập hợp toàn bộ kiến thức cấp ba, thực lực của anh cũng chưa tới mức làm giỏi như vậy. Mạnh Diên Châu không phục lắm, nhưng cũng không có cách nào phản bác cô.

Sang kì sau, Mạnh Diên Châu vẫn không muốn về nhà, nói với Mạnh Vĩ Đình là anh muốn tiếp tục học gia sư, vì lo nghĩ việc học, anh muốn tiếp tục học gia sư, hơn nữa anh được Nghê Thiên Ngữ giảng dạy thì thành tích thật sự có chuyển biến tốt, cho nên vẫn để gia sư đó dạy cho anh là được, đổi sang người khác anh khong quen. Anh nói thẳng thắn, kết quả Mạnh Vĩ Đình trực tiếp cúp điện thoại.

Mạnh Diên Châu nhìn điện thoại quả thật không thể tin, anh hiếm thấy được đối xử kiểu này, nhất thời không có phản ứng gì. Mạnh Vĩ Đình lười nghe anh lấy cớ giả thế này.

Nghê Tử Nhứ trước nay không quan tâm tới việc sống chết của Nghê Thiên Ngữ, đối với cô gặp bà hay không thì cũng không có ý kiến gì, huống chi Nghê Tử Nhứ cũng có công việc, cũng không nhận thấy được sự biến đổi cúa Nghê Thiên Ngữ. Thời tiết tại Đông Lâm Thị bây giờ trở nên rõ nét, mùa hè nóng tới mức người chảy mồ hôi như kem, mùa đông lại lạnh như que kem. Nghê Thiên Ngữ thích ở chỗ của Mạnh Diên Châu, nguyên nhân không phải vì lãng mạn, chỉ là chỗ của anh có điều hòa, nguyên nhân nữa là nhà họ Mạnh rất hào phóng, vẫn trả tiền đúng hạn cho cô, cũng không khất nợ, hơn nữa còn chủ động tăng tiền cho cô, để cho cô càng ra vẻ mình hung ác.

“Này, anh đã nghỉ được 11 phút rồi.” Nghê Thiên Ngữ không kiên nhẫn kêu lên, “Mau tới đây tiếp tục xem sách.”

Bây giờ Mạnh Diên Châu có câu hỏi thường gặp nhất chính là bài thơ cổ này, tại sao không hợp với phần tiền lương và thu hoạch, mấu chốt nhất là nghe nói bây giờ đề thi tốt nghiệp trung học đã sửa đổi thêm, tăng thêm bài làm, một số điểm ban đầu chuyển sang chỗ khác.

Nghê Thiên Ngữ cũng không giải đáp được vấn đề này, nhưng cô sẽ nói liều, “Anh cho rằng nó chỉ có ba phần năm, vậy anh sai hoàn toàn rồi, anh nghĩ lại xem, phần thơ cổ lấp chỗ trống, ít nhất phải ba phần, sau đó phía sau có một tác phẩm văn cổ, ít nhất 15 điểm, còn phải xem bài thơ cổ, ít nhất là sáu phần, cộng thêm phần viết văn, anh có thể quay lại với một bài thơ tốt, nó đã thay đổi bài thi mà thầy giáo nhìn, cảm thấy có trình độ, điểm số cũng tăng lên, cứ như vậy có thêm điểm cộng rồi.” Cô tính toán thô, “Như vậy có 23 điểm, lúc anh thi tốt nghiệp trung học được 23 điểm, anh được như vậy không phải rất tốt sao?”

Mạnh Diên Châu bị cô nói xong sửng sốt một chút, đúng là nên quay lại với những bài văn xuôi tẻ nhạt kia.

Nghê Thiên Ngữ nhìn bộ dạng ngốc này của anh, không nhịn được liền cười. Nói thật, muốn anh đọc sách, anh không muốn làm, nhưng khi cô ở chỗ này, anh cảm giác như mình tràn đầy sinh lực, đúng là rất thần kì.

Nghê Thiên Ngữ dạy cho anh xong, anh cũng đưa cô về.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sang lớp 12 rồi, Mạnh Diên Châu vẫn mỗi ngày đưa cô về nhà, không khỏi tại sao, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc đây đại biểu cái gì, có ý nghĩa gì. Hôm nay Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ về nhà, giống như xưa, nhìn cô vào chung cư xong thì anh liền rời đi, Nghê Thiên Ngữ đứng ở nơi đó nhìn anh đi xa. Cô không ghét anh, thực sự không, dù là lúc bắt đầu đi làm gia sư cho anh, cô cố ý đi hỏi qua về anh. Thiếu niên hư hỏng trong lòng thầy giáo, thành tích kém, thích đánh nhau, cô chỉ muốn đi ứng phó mấy ngày, chưa hề nghĩ tới việc dạy lâu thế này, coi như vì muốn kiếm tiền học đại học, cô cũng không muốn làm khó mình.

Nhưng sau…… bản thân cô bây giờ cũng không nghĩ ra, bọn họ làm sao phát triển tới bây giờ, cũng không ai nói thẳng ra quan hệ của nhau như thế nào, một phần tình cảm bí ẩn dấu trong lòng, rồi lại hiểu được. Trong lớp cũng có hội bạn nói giỡn, nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ là nói vị kia nhà cô tới đây, mặc dù cô làm ra vẻ mất hứng, nhưng cô thực sự không tức giận. Thậm chí bởi vì chuyện này, thầy giáo cũng lén lút đi tìm cô, cô phủ nhận có quan hệ gì khác ngoài quan hệ bạn học với Mạnh Diên Châu, lúc phủ nhận kia, cô lại cảm thấy có lỗi với anh.

Bóng dáng của Mạnh Diên Châu đã sớm biến mất ở cửa chung cư, cô xoay người chuẩn bị về nhà, thời gian này phải làm cơm, nếu như Nghê Tử Nhứ trở lại phát hiện cô còn chưa nấu cơm, nhất định sẽ tức giận. Nghê Tử Nhứ thích đánh chửi cô, nhưng cũng có lúc đặc biệt, không phải ngày ngày hành hạ cô, huống chi bây giờ cô cố ý giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Nghê Tử Nhứ, nói tóm lại là bình an vô sự.

Cô xoay người, đã nhìn thấy Nghê Tử Nhứ đứng cách mình chưa đầy 5 mét, sắc mặt cô tối tăm. Chỉ cần một giây, Nghê Thiên Ngữ cũng biết, ngày hôm nay của cô sẽ không dễ chịu.

“Tao đang tò mò xem sao dạo này không thấy mày đâu, thì ra là quyến rũ đàn ông.” Nghê Tử Nhứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt hiện vẻ giễu cợt.

“Mẹ không cần ở chỗ này xử oan cho con.” Nghê Thiên Ngữ nhanh chóng về nhà, không hy vọng đợi ở chỗ này, không muốn bị người ta vây xem, cô biết Nghê Tử Nhứ nhất định sẽ dùng nhiều loại ngôn ngữ để cho cô khó chịu.

Nghê Thiên Ngữ không có lỗi, Nghê Tử Nhứ vừa về đến nhà là mắng cô, nhỏ tuổi đã bắt đầu quyến rũ người khác, nhất là thấy cái loại học sinh nam ít tiền, mắng cô không liêm sỉ. Nghê Thiên Ngữ muốn mở miệng phản bác, nhưng cô biết nếu mình phản bác, sẽ làm Nghê Tử Nhứ nổi giận hơn, cô kiên nhẫn chờ đợi Nghê Tử Nhứ mắng xong. Nghê Thiên Ngữ chán ghét ánh mắt này của Nghê Tử Nhứ, giống như không tiếng động chỉ trích cô, huống chi ánh mắt của Nghê Thiên Ngữ tràn đầy quật cường, giống như bất kể bà đánh chửi Nghê Thiên Ngữ như thế nào, Nghê Thiên Ngữ vẫn thế.

Nghê Tử Nhứ cực kì tức giận, lấy đồ gì đó bên cạnh ném vào Nghê Thiên Ngữ. Nghê Thiên Ngữ cũng bướng bỉnh, căn bản không tránh, để cho Nghê Tử Nhứ ném.

Ánh mắt của Nghê Thiên Ngữ có ý tố cáo, khiến Nghê Tử Nhứ nhớ lại cặp mắt chỉ trích mình trong cơn ác mộng kia, bà bất chấp tất cả nhào tới Nghê Thiên Ngữ, đánh cô.

Đêm đã khuya, tất cả đều dừng lại. Nghê Thiên Ngữ cuộn tròn, giờ phút này giật giật tay, mỗi lần Nghê Tử Nhứ nổi giận, cô đều theo bản năng bảo vệ mặt mình, không phải cảm giác mặt mình quan trọng cỡ nào, chỉ biết mặt không bị thương, cô mới có dũng khí ra cửa.

Toàn thân đau nhói, không biết là có phải đau trong lòng không. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn cảnh vật trong phòng, tìm cây chổi dọn dẹp sạch sẽ.

Nghê Tử Nhứ đã rời đi rồi, mỗi lần Nghê Tử Nhứ hành hạ xong thì đều quát đuổi Nghê Thiên Ngữ biến đi, bây giờ Nghê Tử Nhứ tức giận xong thì lại thích rời đi, đem căn phòng trống không lại cho Nghê Thiên Ngữ. Trước kia cô cảm thấy bị đuổi ra là chuyện bi thảm nhất, giống như không nhà để về, lưu lạc bên ngoài, không có người thân, không có sự ấm áp. Bây giờ cô mới hiểu được, cảm giác ở lại đây, còn thê thảm hơn, chỉ có thể ở trong căn phòng lạnh lẽo, không có nhiệt độ, thậm chí còn có điểm giống như nhà tù.

Một đêm này Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ tới nhiều thứ, không có đáp án, đầu của cô rất loạn. Thì ra là cô không phải là tâm địa sắt đá, Nghê Tử Nhứ mắng cô là tiện nhân, nói cô là một con hàng, đi quyến rũ đàn ông, đứa con gái không biết liêm sĩ.

Cô nghĩ làm gì có người mẹ nào đi chửi con gái mình như vậy, sau đó cô lại cười, mẹ cô không phải mắng cô như thế sao?

Ngày hôm sau, Nghê Thiên Ngữ quyết định đi tới chỗ của Mạnh Diên Châu, cô không phải là muốn cậy mạnh, chỉ là cô không có điện thoại di động, không cách nào liên lạc với Mạnh Diên Châu, nếu như muốn thông báo cho anh, vẫn phải đi tới chỗ của anh, dứt khoát dạy thêm cho anh.

Mặt trời rất lớn, cô cũng cố gắng đi tới. Thật ra dọc đường đi cô đều nghĩ rằng có nên đi hay không, lúc ở nhà cũng rất do dự, lúc đến nhà trọ của Mạnh Diên Châu, đã chậm hai tiếng so với bình thường rồi.

Cô lấy ra chìa khóa, đây là chìa khóa Mạnh Diên Châu bí mật đưa cho cô, sợ cô tới lúc anh ngủ thϊếp đi để cho cô mở, hơn nữa nghĩ đủ loại lý do để cô nhận lấy chìa khóa.

Cô mở cửa ra, phát hiện trong căn hộ không có người. Cô có chút ảo não, sớm biết mình không nên tới, làm hại cô đi lâu dưới ánh mặt trời chói chang như vậy. Suy nghĩ lướt qua trong đầu, liền có âm thanh kì quái truyền tới, cô cảm thấy kì lạ, liền đi tới chỗ âm thanh tới phát ra. Âm thanh truyền tới từ phòng vệ sinh, cô hoài nghi đi tới, cửa không có khóa, còn mở cửa ra, vì vậy cô thấy rõ động tác của Mạnh Diên Châu.

Tay của Mạnh Diên Châu còn đặt giữa hai chân, cũng cảm thấy kì quái, xoay người, nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ, quần còn không kịp kéo lên, tay không biết để hướng nào, nhưng mặt thì biến sắc, lỗ tai cùng cổ cũng bị thế.

Anh thấy cô chưa xuất hiện, cảm thấy nhàm chán, lấy ra máy tính xem phim, vốn định xem một bộ phim mới chiếu, kết quả là sai lầm, chọn sai bộ phim, anh lại xem cái kia. Hơn nữa Nghê Thiên Ngữ không bao giờ tới trễ, lúc này chưa tới, có lẽ sẽ không tới, anh ảo não vừa nhìn, càng xem càng hưng phấn, tim đập nhanh. Trước anh cũng xem qua, nhưng lúc đấy cảm giác hai người đó như hai người máy không ngừng vận động, không có nửa phần tình thú, những người khác không hiểu nó thì hoàn toàn tôn trọng, nhưng bây giờ anh nhìn, thân thể người phụ nữ kia hình nhu cũng trở nên thực hơn, trong đầu hiện lên hình ảnh cụ thể……..

Anh bị cảm giác này thúc giục, không nhịn được đi vào phòng vệ sinh, động tác tay không ngừng, chính anh cũng kêu ra âm thanh thỏa mãn…..

Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, không biết mình nên phản ứng thế nào.

Mạnh Diên Châu nửa ngày mới phản ứng trở lại, lập tức kéo quần mình, tay của anh dính dính, lập tức dùng nước rửa sạch. Trong lòng anh hết sức không yên, lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, làm sao lại bị người bắt quả tang…….

Anh đơn giản xử lý xong chuyện của mình, mới nhìn ra phía cửa, phát hiện chính anh cũng khẩn trương, tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nhưng nữ sinh đứng ở cửa vẫn bình tĩnh như cũ. Anh thấy lạ, chính mình là một đấng mày râu kì cục cái gì, người ta là một nữ sinh lại không hét chói tai lại không khẩn trương…..

Anh lập tức để mình nhìn có vẻ lạnh nhạt, quên vừa rồi mình đã làm chuyện gì, “Cô nhìn đủ chưa?”

Nghê Thiên Ngữ nhìn anh không nói chuyện.

Mạnh Diên Châu bất mãn về bộ dạng bình tĩnh này của cô, vì vậy anh đi tới trước mặt cô, cố ý ở bên tai cô thổi hơi, “Tôi biết rõ cô nhất định chưa xem qua, có muốn tôi cho cô xem không?”

Anh vẫn chờ để cô mắng anh, ít nhất có phản ứng là được, ai biết Nghê Thiên Ngữ chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn anh, “Được.”

Lần này đến Mạnh Diên Châu bị dọa sợ không nhẹ, anh trợn to hai mắt, “Cô nói cái gì?”

“Anh không phải muốn cho tôi nhìn sao? Chẳng lẽ anh không dám?”

Mạnh Diên Châu bị lời của cô đả kích, làm sao anh không dám chứ, quả thật là chuyện cười, vì thế lôi cô tiến vào phòng, còn kéo hết rèm cửa sổ xuống, anh mạnh bạo đi tới bên cô, “Tôi biết rõ cô ngạc nhiên, nhưng một sờ là được, vẫn không nên nhìn chứ?” Anh thương lượng.

Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, “Anh vừa rồi đang làm gì?”

Mạnh Diên Châu lại giật mình đỏ mặt tía tai, cảm thấy cô biết rõ rồi còn hỏi, đang nhìn mình cười thầm.

Nghê Thiên Ngữ cũng phát hiện mình rất kích động, nhưng vẫn thử mở miệng, “Tôi có thể thỏa mãn anh.”

Anh tưởng mình nghe nhầm, nhưng Nghê Thiên Ngữ cho anh thời gian phản ứng, trực tiếp hôn lên môi anh. Mạnh Diên Châu lập tức cảm giác mình bị cô hạ độc rồi, làm sao anh lại cảm thấy các chị tuyệt mĩ đâu, môi của cô mềm mại, giống như trái đào chín, chờ anh hái.

Không cần bất kì hướng dẫn, Mạnh Diên Châu tự nhiên lấy tay để vào trong quần áo của cô, trong đầu anh lại hiện lên những hình ảnh kiều diễm đó, máu trong cơ thể anh lại sôi trào lần nữa.

Lần đầu tiên của bọn họ, kết cục tương đối mĩ mãn, quá trình tương đối gập ghềnh. Anh thường không bắt được trọng điểm, mình khó chịu, lại khiến cô đau. Cô không thích nói mình đau, anh lần lượt thử dò xét, mấy lần không nhịn được mạnh mẽ đâm tới, phát hiện sắc mặt cô cũng thay đổi, anh vừa lo lắng vừa sợ, nhưng lại không muốn dừng lại…….

Lúc cởi ra quần áo của cô, anh cũng thấy rõ những vết thương trên người cô, anh muốn mở miệng hỏi, nhưng cô hình như có thể hiểu anh muốn làm gì, trực tiếp dùng miệng chặn lại miệng anh, anh nhất thời kích động khó nhịn, cũng quên việc hỏi…..

Nghê Thiên Ngữ không cách nào nói rõ, lúc Mạnh Diên Châu tiến vào cô thì liền hối hận. Nhưng cảm xúc hối hận mới có, cô lại cười bản thân mình, tất cả đều là tự làm tự chịu, cho dù đau, cũng là do cô lựa chọn. Khi tất cả đều chấm dứt, cô lại cảm thấy về sau rất khá, nếu như Nghê Tử Nhứ mắng cô tiện nhân, mắng cô không có liêm sỉ, cô sẽ cảm thấy mình chính là một người như vậy, không bao giờ cảm thấy oan uổng nữa.

Rất tốt, không cảm thấy mình oan uổng, cũng không cam lòng cùng nổi giận.

Phản ứng của Mạnh Diên Châu lớn hơn cô, hơn nữa tay chân luống cuống, để cho cô nghi ngờ, anh thật sự là học sinh xấu trong mắt mọi người đấy sao? Cô đảm bảo, nếu như là thời cổ đại, anh nhất định sẽ nói với cô: Ta đã phá hủy trong trắng của nàng, nàng bây giờ là người của ta….. ta nhất định sẽ phụ trách.

Nghĩ đến hình ảnh này, cô thế lại không nhịn được cười.

Mạnh Diên Châu vừa đi vào phòng thấy cô đang cười, cảm thấy hình ảnh này hơi quỷ dị, trong tay anh cầm điếu thuốc, còn đi về phía cô, “Để anh lau.”

“Lau chỗ nào?”

Mạnh Diên Châu giật mình lại đỏ mặt, nhưng không nhìn ánh mắt của cô, ngoan cố đi đến lau những vết thương cùng những vết tím bầm kia. Dĩ nhiên, không thể trách khỏi nhìn những vết hôn anh lưu lại, cảnh tượng kiều diễm này, lướt qua trong đầu anh, tay anh không khỏi run lên.

Nghê Thiên Ngữ ra vẻ buông lỏng, có thể thấy được anh như vậy, mình cũng không chống đỡ nổi nữa, hai người không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.

Về sau Mạnh Diên Châu đối với cô ngày càng tốt, thậm chí vì cô mà mua đồ ăn sáng, buổi trưa nghỉ thì cùng cô ăn cơm, sau khi tan học đưa cô về nhà, quả thật liền thành bạn trai tốt nhất, hơn nữa anh không thể nghe bất kì lời nói xấu nào về cô, nếu không trực tiếp đánh với người khác một hồi, trong trường học mọi người đều biết rõ, quan hệ của Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Diên Châu tuyệt đối không đơn giản. Ngay cả người bên cạnh Mạnh Diên Châu cũng cảm thấy tò mò, hỏi anh có thể sự để ý tới Nghê Thiên Ngữ hay không, Mạnh Diên Châu bị hỏi đến phiền, trực tiếp bỏ lại một câu: Cô ấy là người phụ nữ của tôi, các người muốn thế nào thì làm!

Mạnh Diên Châu ở trước mặt người khác là một người kiên cường thêm phần xấu tính, ở trước mặt Nghê Thiên Ngữ là một nam sinh biết tới tình yêu đầu tiên.

Mạnh Diên Châu lại một lần nữa thấy vết thương trên người Nghê Thiên Ngữ, cũng không nhịn được nữa, anh tuyên bố sẽ đấu tranh với mẹ cô, tại sao lại có người đối xử với con gái mình như thế. Nghê Thiên Ngữ nói không sao cả, cô đã sớm quen với việc này. Cô càng ra vẻ không sao, Mạnh Diên Châu càng khó chịu, anh ở trước mặt cô nói liên tục, cô cần được che chở, nên được người khác yêu thương.

Đáy lòng Nghê Thiên Ngữ phòng bị mà nhờ anh mà từ từ mở ra, cô cười nhìn anh, “Vậy anh nguyện ý giúp em với thương yêu em sao?”

Anh gật đầu với cô.

Cô nhìn bộ dạng kiên định của anh, nước mắt liền chảy xuống. Cô rốt cuộc đem những lời trong lòng nói cho anh biết, vô số lần cô tự nói với chính mình không cần để ý những lời chửi mắng của Nghê Tử Nhứ, cũng giả bộ mình bền chắc không thể gãy, nhưng mỗi lần nhớ kĩ lời nói đó, giống như vô sổ gai nhỏ bình thường đặt trong lòng mình, dần dà, như đau đến chết lặng.

Nghê Thiên Ngữ như vậy khiến Mạnh Diên Châu khó chịu, anh nghĩ tới mình bao năm qua một mực sống dưới mặt Mạnh Vĩ Đình, anh vẫn muốn chạy trốn, làm thế nào cũng không thể. Bọn họ đều nói Mạnh Vĩ Đình hại chết mẹ anh, nhưng anh không có cách nào, bây giờ anh không có năng lực để báo thù, thậm chí anh sợ mình một ngày cũng chết bí ẩn như mẹ mình.

Cho nên anh ôm Nghê Thiên Ngữ, giờ phút này anh có dũng khí mạnh liệt ở đâu ra, “Chúng ta chạy trốn đi, chạy trốn tới nơi nào không có mẹ em, không có anh trai anh, ở nơi không có ai biết em, cũng không có ai biết anh.”

Cô ngây ngốc nhìn anh, cô chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, không biết là không có dũng khí, hay là không dám.

Nhưng anh kiên định nói với cô, “Chúng ta đến một nơi chỉ cần lẫn nhau.”

Chỉ có lẫn nhau, chúng ta sống nhờ vào nhau, ai cũng không thể tách chúng ta ra, mà những người chán ghét chúng ta cũng không tồn tại, đề nghị hấp dẫn cỡ nào.

Nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, “Để cho em suy nghĩ một chút được không?”

Sau khi Nghê Thiên Ngữ trở về, lần đầu tiên hỏi Nghê Tử Nhứ, bố mình là hạng người gì, cái cô nhận được là một vòng chửi bới của Nghê Tử Nhứ, thậm chí trực tiếp cầm ly thủy tinh ném vào cô, trán Nghê Thiên Ngữ bị chảy máu…. Cô lấy tay sờ trán mình, nhìn máu trong tay, cô rốt cuộc phát hiện ra lòng mình lạnh lẽo rồi.

Cô nửa đêm chạy tới chỗ của Mạnh Diên Châu, cái gì cũng không muốn nghĩ nhiều. Đêm hôm nọ bọn họ triền miên cả đêm, dùng phương thức này xác định bọn họ có lẫn nhau, đồng thời cũng vì một tương lai không xác định tăng thêm phần kiên định.