Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau

Chương 5: Qua đêm

Cho dù một cái bánh bao đối với người tu tiên mà nói là cái không thể cho vào bụng, ăn vào sẽ chỉ làm tạp chất trong cơ thể gia tăng.

Nhưng trong thời khắc này đối với Thẩm Thanh Nhất nó lại như mỹ vị nhân gian.

Một đường vừa đi vừa ăn cái bánh bao nóng hầm hập, chờ đến lúc trở lại tường ngoài của thư viện, Thẩm Thanh Nhất đã ăn xong cái bánh bao xoa xoa tay vào vạt áo.

Dọc theo bức tường phát hiện ra chỗ chuồng chó, lần thứ hai chui vào.

May là thân thể này nhỏ bé, lại gầy tong teo không có tí thịt nào.

Trở lại nơi ẩn nấp hẻo lánh buổi sáng.

Nơi giảng bài ở đại sảnh đã có vài người lục tục ngo ngoe trở về bàn.

Sau khi chờ tất cả mọi người đến đông đủ, thư đồng kia lại lần nữa bắt đầu dạy học.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bầu trời đã tối dần.

Một ngày dạy học cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc.

Chờ sau khi lão giả cùng thư đồng rời đi, Thẩm Thanh Nhất mới yếu ớt hoàn hồn.

Đi tới thế giới xa lạ, không chỗ nương tựa, đối với việc cấp bách là học tập tri thức đã để nàng có chút mê mang.

Giờ phút này nhìn về phía chân trời mới phát hiện, sắc trời đã hơi tối.

Những đứa trẻ con khác đều là có người thân đưa đón hoặc là nhà ở không xa.

Mà nàng nếu đi theo hướng trở lại khu ngoài phía ngọn núi tạp dịch của Trạch Địa Tông cũng mất đến hai giờ rưỡi.

Chắc chắn rẳng lúc chưa đến nơi thì trời đã tối om.

Trên đường còn muốn đi qua một khu rừng nhỏ.

Nói không sợ, đó là giả dối.

Nơi này không phải là thế giới hiện đại, tại đây có yêu ma quỷ quái là điều bình thường.

Cho dù cả phường thị này đều do Trạch Địa Tông quản nhưng ai cũng không dám chắc chắn rằng đoạn đường này sẽ tuyệt đối an toàn.

Chính là cái này thư viện này vào ban đêm cũng chưa chắc an toàn.

Thẩm Thanh Nhất cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ở lại thư viện so với việc trở về vào ban đêm vẫn là an toàn hơn.

Nàng đành tìm một nơi hẻo lánh cản được gió mưa rồi cuộn tròn mình lại.

Yên tĩnh chờ đợi bình minh đến.

Chỉ là đợi mãi chưa thấy trời sáng, chắc do đêm quá dài hay do có mỗi mình, cô đơn nên cảm thấy như thế.

Đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu, cùng tiếng lá cây chập chờn xào xạc.

Thẩm Thanh Nhất không khỏi càng ôm lấy mình chặt hơn.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tồn tại của bản thân ở cái thế giới này rõ ràng như vậy.

Nàng của kiếp trước hình như đã không thể quay trở lại nữa rồi.

Rời khỏi trường học, rời khỏi người thân, đi tới một thế giới tràn ngập nguy hiểm.

Không chỗ nương tựa, thấp yếu nhỏ bé.

Nàng của hiện tại chỉ muốn cố gắng sống sót.

Trân quý sinh mệnh, có lẽ một ngày nào đó, lại có thể quay về cái thế giới quen thuộc kia.

Suy nghĩ trằn trọc, Thẩm Thanh Nhất mơ mơ hồ hồ ngủ thϊếp đi.

Vầng trăng sáng mông lung, chiếu lên mặt đất.

Trên Tạp Dịch Phong hình như không có ai phát hiện căn nhà tranh trên đỉnh núi hoang thiếu mất một người.

"Thùng thùng!"

Tiếng chuông du dương đẩy ra, Thẩm Thanh Nhất bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Mày khẽ nhíu, có chút khó khăn mở to mắt.

Sáng sớm mùa hè sương mù rất đậm, trên hàng lông mi của nàng còn vương mấy giọt sương, quần áo trên người cũng có chút ẩm ướt.

Suốt cả đêm cuộn mình, khiến toàn thân đều có chút cứng ngắc, đau mỏi.

Trong lớp học, đã có người chạy đến.

Xa xa, Thẩm Thanh Nhất liền nhìn thấy vị tiên sinh hôm trước cầm lấy cuốn sách cũ ngày hôm qua, lần thứ hai ngồi ngay ngắn, bình chân như vại ở trên bục giảng.

Thư đồng đứng đợi ở một bên chờ các học sinh đến.

Thẩm Thanh Nhất nhìn sắc trời một chút, run run rẩy rẩy bò ra.

Bên cạnh đường phố, cửa hàng bán bánh bao ngày hôm qua đã dọn xong chỗ bán.

Vẫn là đại nương kia trông hàng.

"Đại nương, cho hai cái bánh bao nhân thịt."

Nghe đến giọng nói có chút non nớt lại khàn khàn, đại nương ngẩng đầu, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhất thì sửng sốt một chút.

Khu này người phàm vốn không nhiều, gần như đều đến nhà nàng mua bánh bao, tới tới lui lui, cũng chỉ có mấy người.

Kêu được tên thì đều là người quen thuộc mà không nhớ nổi tên thì phần lớn nàng cũng có ấn tượng.

Tiểu cô nương này, nàng cũng là có một chút ấn tượng, là tiểu nha đầu hôm qua đến nhà nàng mua bánh bao.

Sắc trời còn chưa sáng rõ, đại nương không khỏi nhìn xuống bên dưới, xem xung quanh cũng không nhìn thấy người nhà đứa nhỏ.

có cái ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, nàng lại thương tiếc nhưng lại không nói gì thêm.

Từ trong l*иg hấp lấy ra hai cái bánh bao lớn đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

Thẩm Thanh Nhất nhận lấy bánh bao, rồi lấy ra chút bạc giao cho đại nương.

Đại nương nhìn đôi tay kia gầy yếu đến nỗi chỉ còn da bọc xương đang cầm chút bạc, đành vương tay từ tấm áo vải bên dưới, nhận lấy tiền mà Thẩm Thanh Nhất đưa.