Khương Miểu không tự đi tìm ngược, ở cách đó không xa đi theo hai người, nhìn bọn họ giống người yêu đang đi dạo phố, mua đồ đôi, xem phim điện ảnh,...
Nụ cười vẫn luôn treo trên mặt anh ta , ngẫu nhiên sẽ lén nhìn sườn mặt Lâm Văn Văn.
Nhớ lại thời điểm Tống Tranh Nghiệp và mình ở bên nhau?
Đi dạo phố thì ngại phiền, luôn tìm lý do từ chối, hẹn hò thì đa số đều đến trễ, quần áo ăn mặc giống ngày thường đi làm là tây trang, càng sẽ không trước mặt mọi người có hành động thân mật.
Trong nháy mắt Khương Miểu hoài nghi có phải chính mình quá mức nhàm chán, quá xem nhẹ cảm thụ của anh ta cho nên mới làm cho Tống Tranh Nghiệp đối với người phụ nữ này nhớ mãi không quên.
Sau đó cô mới biết được không phải bởi vì đã hai năm kết hôn mà cô còn chưa có thai, càng không phải vì mình xem nhẹ anh ta, nhớ lại nửa năm ở chung với nhau sau khi kết hôn, bọn họ cũng không giống như các cặp vợ chồng khác.
Khương Miểu không phải chưa từng nỗ lực muốn phát sinh tình cảm với anh ta, muốn làm một đôi vợ chồng bình thường, chỉ là trong lòng anh ta đã có người khác, không còn chỗ trống nữa.
“Răng rắc ——”
Cửa mở ra, bước chân trầm ổn vang lên, nhìn thấy Ôn Sâm Ngôn mặc áo thun, dưới thân mặc một cái quần jean tiến vào phòng ngủ.
Thấy Khương Miểu đang nhìn mình chằm chằm, Ôn Sâm Ngôn nhướng mày, “Tỉnh.”
“Mấy giờ rồi?” Khương Miểu trợn trắng mắt, giọng nói sau khi trải qua một đêm vận động kịch liệt đã khàn khàn.
“Buổi chiều 3 giờ.”
Không biết có phải ảo giác của Khương Miểu hay không, cảm giác anh nói chuyện mang theo sự tự hào.
“Uống nước đi.”
‘ ừng ực, ừng ực ’ sau khi uống hết ly nước, Khương Miểu cảm thấy giọng nói bản thân khá hơn nhiều, hướng tới anh lạnh lùng nói: “Tôi muốn ăn cơm.”
“Tôi đã nấu cháo rồi, xào một đĩa rau xanh, em đã một ngày không ăn cơm, chỉ có thể ăn thanh đạm một chút.” Anh vuốt cái mũi nói.
Phát hiện ra anh chột dạ, Khương Miểu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, “Tôi là bởi vì ai mà ngủ lâu như vậy?”
“Tốt, Khương Miểu, Khương nữ vương, tiểu nhân ôm ngài đi rửa mặt, ăn cơm, coi như bồi tội, ngài xem có thể hay không tha thứ cho tiểu nhân lần này?”
Không biết anh từ nơi nào học được bộ dạng này, Khương Miểu tức khắc không còn mềm mỏng, “Ôm tôi ra ngoài.”
Cũng không phải cô không muốn tự đứng dậy, mà là không còn sức lực, bên người lại có sức lao động miễn phí, vì thế Khương Miểu yên tâm thoải mái chỉ huy anh.
Một chén cháo xuống bụng, cô mới cảm thấy mình như được sống lại.
Cơm nước xong, hai người ngồi trên sô pha, tìm một bộ phim điện ảnh, Khương Miểu một bên nhìn, một bên hưởng thụ anh phục vụ.
Buổi tối, tiếng chuông di động của Khương Miểu vang lên, không nghĩ tới cuối tuần sẽ có người gọi điện thoại cho cô.
Nhìn đến cái tên hiển thị trên màn hình, mặt cô không có biểu tình gì, “Chuyện gì?”
“Miểu Miểu…” giọng Tống Tranh Nghiệp có chút do dự.
Khương Miểu nhíu mày, chán ghét lạnh giọng nói: “Có việc thì nói nhanh! Với lại hiện tại tình huống của chúng ta như thế nào không cần tôi phải nói đi, một người chồng nɠɵạı ŧìиɧ không có tư cách gọi tôi thân mật như vậy, làm tôi cảm thấy chán ghét!”
Bị lời nói không chút lưu tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tống Tranh Nghiệp nổi trận lôi đình, “Khương Miểu!” Dường như lại nghĩ đến điều gì, anh ta mệt mỏi nói: “Chúng ta nói chuyện đi”
Nghe được lời này, Khương Miểu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem điện thoại tắt đi.