Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 3: Thăm dò

Theo tiếng đổ vỡ "loảng xoảng" là tiếng người khẽ rên lên đau đớn. Người nọ hơi loạng choạng nhưng cũng không ngã sấp xuống, ngược lại còn vươn tay kéo Tô Hà Y, nhẹ nhàng vừa khéo đặt nàng lên giường.

Mùi rượu nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi của Tô Hà Y, trong lòng lập tức giật nảy. Nàng vừa định lớn tiếng gọi người thì bắt gặp một đôi mắt tràn đầy đau thương và hận ý.

Ánh trăng trong vắt, chiếu vào gương mặt vô cùng tuấn mỹ này, tạo thành những mảng loang lổ, nửa sáng nửa tối.

Là Độc Cô Đình!

Nàng tức khắc nín thở, ngón tay đang nắm chăn gấm bên dưới thân đột nhiên siết chặt, trong đầu dâng lên từng đợt dậy sóng.

Chuyện quái gì xảy ra thế này?

Hôm nay là ngày đại hỷ hắn nghênh thú công chúa, tại sao bây giờ Độc Cô Đình lại đột nhiên đến đây? Rồi tại sao hắn lại nhìn nàng bằng cái ánh mắt phức tạp như vậy?

Tô Hà Y có chút hoảng loạn: "Thánh thượng, ngài... ngài uống say rồi!"

Nàng không dám giãy dụa, vừa rồi nàng ném cây đèn lưu ly bay ra ngoài đã sứt qua đầu Độc Cô Đình để lại một vết đỏ thẫm. Tô Hà Y hối hận không thôi, thầm mắng bản thân quá kích động, làm việc quá bất cẩn.

Cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng cũng đủ để lấy cái đầu nàng xuống rồi!

May là Độc Cô Đình dường như thực sự rất say, hoàn toàn không hay biết vừa rồi mình mới bị "tập kích". Trái lại, hắn còn nắm cằm Tô Hà Y, chăm chú nhìn nàng, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào đầu.

"Tô Hà Y."

Hắn gật đầu xác nhận, lẩm bẩm gọi tên nàng: "Còn sống... Tô Hà Y còn sống..."

"Trẫm lại đang nằm mơ... May mà lần này... không tới muộn nữa!"

Một tiếng sét kinh thiên động địa giáng xuống, cả người Tô Hà Y run rẩy. Nàng trợn mắt há hốc mồm mà ngước nhìn người nọ như thể vừa thấy ma.

"Thánh thượng... Lời này là có ý gì?"

Giọng nàng gấp gáp, giơ tay đè vai Độc Cô Đình lại. Thông tin trong vài chữ ngắn ngủi này đã trực tiếp phá vỡ mạch suy nghĩ của nàng thành nhiều mảnh.

Bây giờ Tô Hà Y đương nhiên là vẫn còn sống!

Nhưng mà, vừa rồi Độc Cô Đình đột nhiên thốt ra những lời như vậy, lẽ nào... hắn cũng sống lại một kiếp sao?!

Cái suy đoán này vừa xuất hiện, nàng lập tức cố gắng đẩy con ma men trên người mình ra. Trong lòng Tô Hà Y ngũ vị tạp trần [1], nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào, xoay người thắp đèn lên nhìn nam nhân trên giường.

[1] ngũ vị tạp trần: cảm xúc lẫn lộn

Độc Cô Đình khép hờ đôi mắt, yên lặng nằm một bên, như không hay biết gì.

Tô Hà Y trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, nhịp tim đập thình thịch như trống đánh cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Không sai, nếu nàng còn có cơ hội để thay đổi một lần nữa, vậy thì tại sao người khác lại không thể?

Chỉ nghe những gì Độc Cô Đình nói, rõ ràng là kiếp trước hắn không muốn nàng chết, đã từng cố gắng cứu nàng... Nói cách khác, thánh chỉ ra lệnh xử tử các nàng cũng là do Hạ Yên Nhiên ngụy tạo!

Nghĩ đến đây, Tô Hà Y không khỏi cười khổ.

Hóa ra là nàng vẫn luôn trách lầm hắn sao?

Nếu Độc Cô Đình không tàn bạo đến mức ấy, vậy thì trong này không biết đã có bao nhiêu người mượn danh hắn làm chuyện ác nữa.

Tâm tư của Hạ Yên Nhiên sâu không tưởng tượng nổi, thực sự là còn lợi hại hơn mật thám cao cấp nhất của Nam Việt nhiều. Phấn hồng biến thành bộ xương khô [2], trách không được kiếp trước Độc Cô Đình sủng ái nàng ta đủ điều, hiện tại cho dù uống thành con ma men cũng không muốn thành hôn với nàng ta!

[2] phấn hồng thành bộ xương khô: Đây là câu trong kinh điển "Kim Cương kinh" của Phật giáo, ý chỉ những người chỉ theo đuổi dáng vẻ bề ngoài, cuối cùng lại trở thành xấu xa ác độc

Chỉ là nàng không biết, kiếp trước sau khi nàng chết đi, Hạ Yên Nhiên có thực sự giúp Nam Việt quay giáo phản kích, chôn vùi toàn bộ thiên hạ bễ nghễ của hắn hay không?

Tô Hà Y ngơ ngác nhìn nam nhân bên cạnh, hai mắt Độc Cô Đình nhắm chặt, hô hấp vững vàng, hiển nhiên là đã ngủ say.

Tư thái này thật sự là tùy tính hiếm thấy, trông hắn càng giống một công tử thế gia tuấn tú mới hơn hai mươi tuổi, mà không phải là hoàng đế nắm quyền sinh sát hàng vạn người trong tay.

Nàng cố ý rọi đèn thưởng thức hắn một hồi. Nỗi kiêng kỵ, sợ hãi ngày xưa đã biến thành buồn cười và đồng tình.

Tô Hà Y đánh bạo nhéo sống mũi thẳng tắp của hắn, hừ một tiếng, giễu cợt nói: "Thân bất do kỷ, cảm giác làm hoàng đế cũng không dễ chịu gì, đúng không?"

Vừa dứt lời, nàng liền thấy trước cửa có ánh sáng của ngọn đèn dầu lóe lên, nàng vội vàng mang giày thêu đi ra cửa.

"Cao Phúc!"

Vị thái giám mặc áo xanh lam cầm đèn, cười khổ xoay người lại, nhìn Tô Hà Y đang chậm rãi bước tới.

"Tô... Tô cô nương."

Tô Hà Y mỉm cười nhìn chung quanh: "Chỉ có mình ngươi sao? Ngươi mau gọi người đến đưa thánh thượng trở về đi."

Cao Phúc còn muốn giả ngu: "Đi chỗ nào cơ?"

"Vĩnh Xương cung!"

"Vậy cũng không được. Thánh thượng vừa mới rời khỏi Vĩnh Xương cung đi tới chỗ này!"

Nhớ đến ánh mắt chán ghét của Độc Cô Đình lúc nhìn Yên Nhiên công chúa ban nãy, Cao Phúc lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

"Thánh thượng và Vương Tướng công uống rất nhiều rượu, lúc này mới ngủ được, nô tài không dám động đến."

"Làm rất hay, ngươi không sợ đắc tội với Hạ Yên Nhiên sao?"

Tô Hà Y dựa vào khung cửa, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói như vậy tức là trong lòng ngươi nghiêng về ta?"

Ý tứ rất rõ ràng, Cao Phúc lập tức chân chó cười cười. Có bắp đùi mà không ôm là đồ ngu! Ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy vị Tô cô nương này được ban cái áo choàng vô cùng quý giá, hơn nữa trước giờ thánh thượng cũng chưa từng làm như vậy. Hiện tại hắn không đi nịnh bợ người ta, chẳng phải là ngu lắm sao?

Cao Phúc lập tức khom người hành lễ, sửa lại nói: "Xin nương nương nói cho nô tài biết!"

"Không hổ là đồ đệ của Cao tổng quản, bản lĩnh lựa gió bỏ buồm [3] quả thật rất lợi hại."

[3] lựa gió bỏ buồm: tương tự câu gió chiều nào theo chiều ấy

Tô Hà Y tấm tắc khen hai tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã vậy thì ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ —— "

Nàng hơi nheo mắt, đôi môi hồng nhuận nở một nụ cười hời hợt, trông rất tao nhã. Nhưng ý tứ ẩn chứa bên trong nụ cười ấy lại là kiêu ngạo và cuồng vọng đến cực độ.

"Ngươi đến nói thẳng với Hạ Yên Nhiên, đêm nay thánh thượng nghỉ tạm ở chỗ ta, bảo nàng ta —— nghỉ —— ngơi —— đi."

Cao Phúc rùng mình sợ hãi.

Một câu này của Tô Hà Y thực sự đủ kiêu ngạo. Đây không khác gì là muốn chính diện tranh đấu với Yên Nhiên công chúa mà!

Giương mắt đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của Tô Hà Y, hắn do dự một lúc rồi cắn răng đồng ý.

"Vâng!"

Đang muốn rời đi, hắn lại nghe tiếng người đằng sau truyền đến: "Khoan đã!"

"Còn nữa, mang chút nước đến đây."

Tô Hà Y nhìn thoáng qua bên trong phòng ngủ, mím môi nói: "Cứ để người say ngủ như vậy... ngươi không sợ hắn bị sặc chết sao?"

Không bao lâu sau liền có người mang một chậu nước lạnh tới, Tô Hà Y lựa trong rương đồ của mình một lúc lâu mới lấy ra một cái khăn vuông mẫu thân đưa cho nàng lúc rời nhà.

Nàng nhỏ giọng làu bàu một câu "tiện nghi ngươi" rồi nhúng ướt khăn, cau mày định lau mặt cho Độc Cô Đình.

Nhưng đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên vươn tới, động tác nhanh như chớp chế trụ tay nàng lại.

"Tại sao lại nhằm vào Hạ Yên Nhiên?"

Tay của Tô Hà Y chợt cứng lại, Độc Cô Đình mới vừa rồi còn đang "ngủ say" đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt trong trẻo tỉnh táo, có chỗ nào là uống say đâu?

Giọng nói của hắn mơ hồ mang theo chút uy hϊếp, trầm thấp hỏi: "Từ trước tới giờ ngươi đều khiêm tốn ít nói, không phải là người lớn mật như vậy... Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lời chất vấn của hắn giống như cây chùy sắt hung hăng nện thẳng vào lòng Tô Hà Y. Vẻ say rượu lúc nãy... hóa ra là hắn giả bộ!

Cổ tay nàng bị nắm chặt, đau đến mức như muốn vỡ ra, sắc mặt Tô Hà Y khẽ biến, trong lòng không khỏi lớn tiếng mắng, vừa hối hận vừa tức giận.

Tức giận là vì người này lại có thể âm hiểm đến độ này. Hắn vậy mà đang cố tình thăm dò nàng.

Hối hận chính là Độc Cô Đình đã cố tình tỏ ra là hắn có ý định thăm dò nàng, vậy mà nàng thiếu chút đã tin hắn, thực sự là quá thất vọng!

Không phải là nàng không nghĩ đến việc kể lại những việc mình đã trải qua, nhưng lần thăm dò này đã hoàn toàn đánh nát ý nghĩ đó.

Quả nhiên... giang sơn dễ đổi, cái nết đánh chết không chừa!

Cho dù có sống lại thì hắn vẫn là hoàng đế hỉ nộ vô thường, khó đoán kia mà thôi.

Nếu như nàng thẳng thắn kể lại toàn bộ sự thật thì ai mà biết chắc được nàng có trực tiếp phải chịu cái tội "khi quân" vì lúc trước dám phóng hỏa đốt ngự thư phòng hay không?

Nàng cố gắng kiềm chế vẻ mặt kinh ngạc của mình, trong nháy mắt Tô Hà Y đã nghĩ ra hàng chục lý do để thoái thác. Nhưng cuối cùng, nàng lại tỏ vẻ ngây ngô tội nghiệp, nở một nụ cười thê lương. Vành mắt đỏ lên, đôi môi khẽ run rẩy.

Nàng đứng dậy đi tới giữa phòng, thẳng lưng quỳ xuống.

"Nô tỳ... nô tỳ quả thực là đã lừa ngài. Lần trước nô tỳ nói muốn xuất cung cũng hoàn toàn là nhất thời giận dỗi mà thôi."

Độc Cô Đình nói: "Tiếp tục."

"Nô tỳ phải lòng thánh thượng đã lâu, nhưng cũng tự biết dung mạo nô tỳ xấu xí, chỉ có thể yên lặng bầu bạn ở ngự thư phòng. Kỳ thực một ngày không được gặp thánh thượng, nô tỳ nhớ đến phát điên lên... Mắt thấy thời gian trôi qua, mãn kỳ ba năm sắp tới, nô tỳ thực sự không muốn rời khỏi chốn thâm cung này!"

"Lại thấy Yên Nhiên công chúa vào kinh, trong cung này ai mà không sợ đến mức cả đêm không ngủ được chứ? Nàng ta vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt thế, hiện tại còn là quý phi dưới một người trên vạn người. Thánh thượng nhìn thấy nàng ta rồi còn có thể nhớ tới nô tỳ nữa sao?"

"Hay là... hay là sẽ sớm thôi... ngay cả những việc bưng trà mài mực cũng không cần nô tỳ làm!"

Nàng hèn mọn nói xong, nước mắt như ngọc trai đua nhau rơi xuống, từng giọt tí tách tí tách rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.

Tô Hà Y dốc hết sức làm bộ một phen, nức nở khóc đến bản thân nàng cũng cảm thấy thảm thương. Đến khi nghe Độc Cô Đình khẽ thở hắt ra như thể hắn cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Hoàng đế ngồi dậy, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên.

"Nói vậy là ngươi ghen với nàng ta?"

Nếu nàng có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá rồi!

Tô Hà Y thầm vui trong lòng, nàng biểu hiện càng thêm thành khẩn, càng thêm ngu ngốc thì sức uy hϊếp đối với hoàng đế càng nhỏ!

Tô Hà Y vội vàng gật đầu lau nước mắt: "Hức, hức! Nhưng... tối nay thánh thượng đến Lan Y cung, nô tỳ thực rất vui vẻ."

"Vậy thì tốt."

Độc Cô Đình nheo mắt lại, nâng cằm cười như một con cáo nhìn thấy miếng thịt mỡ.

Mỹ nhân dưới ánh nến là mông lung nhất. Tô Hà Y khóc đến mặt đỏ như hoa đào, lại càng kiều diễm đáng yêu.

So với bộ dạng trầm mặc ít nói, nửa sống nửa chết trong quá khứ thì nàng dụng tâm như hiện giờ, cho dù là làm bộ thì Độc Cô Đình cũng cảm thấy rất tốt.

"Tô đại nhân, phụ thân của ngươi là trọng thần trong triều, gia thế cũng không kém. Chi bằng ngươi cũng làm quý phi của trẫm đi."

Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào nàng, rồi lập xoay người nhẹ nhàng nói một câu.

"Muộn rồi, ái phi mau lên đây đi."

Tô Hà Y thất kinh, rụt người lại phía sau. Nếu như nàng có đuôi thì chỉ sợ nó đã sớm bùng nổ từ lâu rồi.

Nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, hình tượng "yêu phi" đầy tâm cơ cũng không thể phá vỡ được. Nàng thoáng chần chừ một lát rồi ngón tay run rẩy cởi bỏ lớp lụa mỏng trên người mình, để lộ ra một bên vai. Tuy nhiên Độc Cô Đình lại mất kiên nhẫn trước.

Hắn dứt khoát kéo Tô Hà Y đến giường như xách một con mèo, ôm nàng trong lòng như ôm trúc phu nhân [4].

[4] trúc phu nhân: là gối ôm bằng tre rỗng, có kích thước gần bằng cơ thể con người.

"Ngủ ngon, đừng nhúc nhích!"

Vòng tay ôm chặt, hơi thở nhẹ nhàng từ sau tai xộc tới. Tô Hà Y nghe tiếng tim hoàng thượng đập ở sau lưng, kinh hồn táng đảm rất lâu.

Nàng thế nào cũng không nghĩ thông được rốt cuộc tại sao tình huống lại biến thành thế này. Lúc thì không đoán được Độc Cô Đình nhắc tới phụ thân là có dụng ý gì nên lo lắng cho phụ mẫu và người nhà. Lúc thì lại cảm thấy Độc Cô Đình có lẽ cũng được sống lại cho nên mới dụng công hoàn thành tất cả tâm tư của mình...

Mãi cho đến gần sáng, nàng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, một nhóm cung nhân đã yên lặng đợi bên Lan Y cung rồi lại yên lặng nối đuôi nhau đi vào. Tô Hà Y vẫn còn mơ mơ hồ hồ nói mớ trong mơ, toàn bộ cung điện được sửa sang trang trí theo phẩm cấp rực rỡ hẳn lên.

Độc Cô Đình rời khỏi Lan Y cung liền tới ngự thư phòng. Trong góc tối xuất hiện bóng dáng một lão thái giám lưng còng. Hắn chính là tổng quản Đông xưởng [5] - Cao Khang.

[5] Đông xưởng là tổ chức mật vụ do chính Minh Thành Tổ Chu Đệ thành lập năm Vĩnh Lạc thứ 18 (1420), được ghi nhận là "cơ quan tình báo cấp quốc gia đầu tiên trong lịch sử thế giới". Chức năng chính của Đông xưởng là "đề phòng, ngăn chặn kẻ gian và ngôn luận phản nghịch, quyền lực không kém Cẩm y vệ".

"Có chuyện gì, nói đi."

Sau khi vẫy mọi người lui xuống, hắn mới lanh lảnh nói: "Quả nhiên như thánh thượng suy đoán, đêm qua quý phi nương nương rất không an phận."

"Nàng ta đã làm gì?"

"Lấy rượu Ngọc Dịch từ Nam Việt mang đến ra khao tất cả các thị vệ, nói là tạ ơn Tiêu tướng quân đã cực khổ thủ vệ. Lúc ở một mình thì mắng thánh thượng vô dụng, ngay cả động phòng cũng không có can đảm đi vào, lần sau nàng ta nhất định phải khiến ngài đẹp mặt. Vừa sáng sớm đã sai người gửi thư cho Vương Tướng công, hiện tại Vương Tướng công đã ở ngoài cửa xin cầu kiến."

Độc Cô Đình cười lạnh một tiếng, bút son xoay trên tay nửa vòng, mạnh mẽ vẽ một đường ngang.

Trước đây hắn chưa từng phòng bị nữ nhân này, chỉ xem nàng ta như một cái bình quý để trang trí, không ngờ cuối cùng lại bất ngờ bị lật thuyền. Sống lại lần nữa, hắn liền phái ám vệ nhìn chòng chọc nàng ta ngay từ đầu, quả nhiên phát hiện ra được rất nhiều thứ "kinh hỉ".

Hạ Yên Nhiên... Nàng ta đúng là ẩn giấu quá sâu, bên dưới khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là âm mưu tính toán.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là Tô Hà Y. Nàng dở khóc dở cười như thế lại sinh động, thú vị hơn bộ dạng đầu gỗ lúc đầu rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Đình không khỏi cười khẽ, mong muốn nhanh chóng nắm giữ triều chính, tìm cách diệt sạch Nam Việt càng thêm kiên định.

"Mời các vị đại thần đi vào nghị sự."

Thái giám nội thị tầng tầng lớp lớp thông truyền ra ngoài, nhất thời bước chân bên ngoài hỗn loạn. Mấy vị đại thần mặc quan bào đỏ tím đi vào phòng.

Lão giả đầu tóc trắng xoá chậm rãi đi ở giữa chính là tể tướng đương triều, cũng là nguyên lão tam triều, được tiên hoàng khâm định là cố mệnh đại thần [6] - Vương Định An, đồng thời cũng từng là thầy của thiên tử!

[6] cố mệnh đại thần: chỉ đại thần được hoàng đế ủy thác trọng trách trị quốc trước khi lâm chung

Nhưng mà đối mặt với vết thương chưa lành trên đầu ân sư, Độc Cô Đình vẫn không thèm nhìn một cái, một mực cúi đầu xem mật báo trên án, lạnh nhạt nói: "Ban tọa."

"Khoan đã!"

"Nghe nói đêm qua hoàng thượng để quý phi nương nương một mình trông phòng, lạnh lẽo khó xử. Nàng thấy thị vệ gác đêm khổ cực, còn cố ý ban thưởng rượu ngon đáng giá ngàn lượng vàng của Nam Việt cho bọn họ, không màng thân phận tôn ti, nói "Rượu ngon dễ thấy nhưng trung nghĩa khó cầu”."

Râu mép của Vương Định An run lên, cây gậy trong tay cũng hơi giơ lên.

Ông ta nổi giận đùng đùng lớn tiếng nói: "Nữ nhân nhu nhược còn như vậy, hoàng thượng ngài không còn biết lễ nghi nữa sao?"