Tiếng vệt nước ái muội từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
Vị trí này của Úc Tuyết Nhi cách xa hỗn độn bán hàng rong bên kia, lúc an tĩnh lại nghe vô cùng rõ ràng.
Âm thanh hôn môi, tiếng nữ nhân kiềm nén kiều suyễn, tiếng va chạm bạch bạch giữa thân thể.
Úc Tuyết Nhi nghe được mặt đỏ tai hồng.
“Ô a.... Nhẹ chút.... Cẩn thận bị người khác nghe được.” Nữ nhân vừa hưởng thụ thở hổn hển, vừa nói với nam nhân phía sau lưng.
Cô ta vểnh mông lên, tiểu huyệt đã bị côn ŧᏂịŧ thô tráng thao lộng cho người ta một loại ảo giác hồng nhuận thối nát, như là một đóa hoa hồng bị ủ chín quá.
Dâʍ ŧᏂủy̠ trong cơ thể đã bị thao lộng ra dịch trắng, côn ŧᏂịŧ trừu sáp mang theo dịch trắng ra lại chen vào, mỗi lần đỉnh đến điểm tao của cô ta, sẽ từ bên miệng tràn ra một tiếng kêu da^ʍ kiềm nén.
“Ngô.... Ha, làm gì... Nhanh như vậy..... A.... Quá nhanh....”
Âm thanh bạch bạch bạch dần dần trở nên lớn hơn, hai người rõ ràng rơi vào cảnh đẹp, đã có chút quên mất thân mình ở nơi nào.
“Ha.....” Nam nhân vẫn luôn buồn bực không hé răng làm, bởi vì quá thoải mái mà nhịn không được trầm thấp thở hổn hển một tiếng, “Thật chặt, ở bên ngoài làm liền sảng khoái như vậy?”
"Ưʍ... A.... Sảng khoái.... Tuyệt quá....” Nữ nhân nỗ lực nhếch mông lên, vòng eo đong đưa nghênh đón nam nhân thao lộng.
Mỗi một lần nam nhân thâm nhập, cô ta đẩy mông về phía sau, có thể thao sâu vào đến không thể tưởng tượng được, thẳng đến miệng tử ©υиɠ cô ta.
Nam nhân bóp chặt eo cô ta, thời điểm xương hông đâm lên mông cô ta thậm chí có thể nhìn thấy trên mông bị mình đυ.ng ra gợn sóng.
Nam nhân chuyển tay qua trên mông cô ta, tốc độ thọc vào rút ra chậm lại, chọn dùng phương thức chín nông một sâu cọ xát huyệt thịt mềm bên trong, hai tay bẻ mông cô ta, nương theo ánh sáng ngoài ngõ nhỏ miễn cưỡng thấy rõ tiểu huyệt nuốt vào côn ŧᏂịŧ mình.
“Ha.... Thật sắc.....”
Nam nhân tát một cái trên mông cô ta, thành công khiến tiểu huyệt nữ nhân co chặt một chút, ngay sau đó lãng kêu một tiếng, “A ~”
“Nói nhỏ chút.” Nam nhân che miệng cô ta, phần eo bắt đầu phát lực, đại trương đại hợp bắt đầu thao lộng, mỗi một lần đều đυ.ng vào chỗ sâu nhất.
Tiếng thở dốc bị che lại, tiếng bạch bạch va chạm giữa thân thể liền trở nên đặc biệt rõ ràng.
Úc Tuyết Nhi cảm thấy yết hầu phát ngứa, môi khô khốc đến không được.
Các loại động tĩnh trong ngõ nhỏ, phảng phất trình diễn một hồi phim cấm bản hiện thực trước mặt mình.
“Tuyết Nhi.” Tốc độ kem Hạ Tùng bên kia nhanh, xếp hàng trước, trên tay cầm cây kem hai cầu (🍨) đi tới.
Úc Tuyết Nhi nghe được người trong ngõ nhỏ hoàn toàn không có tự giác sắp có người đến phải dừng lại, ngược lại bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ động tác lớn hơn một ít nữa!
“Làm sao vậy?” Hạ Tùng đưa kem cho cô, nhíu nhíu mày, “Mặt cậu sao lại hồng như vậy, chỗ nào không thoải mái sao?”
Úc Tuyết Nhi xấu hổ nói cũng sắp nói không nên lời, “Không phải, không có không thoải mái, trước tiên đẩy tớ đi, tớ muốn qua bên kia ăn kem.”
Úc Tuyết Nhi chỉ đại một hướng.
Hạ Tùng có chút không thể hiểu được gãi gãi tóc, nhưng vẫn nghe lời Úc Tuyết Nhi chuẩn bị đẩy cô đi.
Kết quả tay mới vừa đáp lên xe lăn, trong ngõ nhỏ liền truyền đến một trận rêи ɾỉ kịch liệt vang dội: “Đừng... Quá nhanh.... A..... Sẽ bị nghe được.....”
Úc Tuyết Nhi: “.....”
Hạ Tùng: “.....”
“Đi, đi thôi.” Úc Tuyết Nhi xấu hổ túm thẳng ống tay áo Hạ Tùng.
Hạ Tùng vốn là nên đi, nhưng hắn ma xui quỷ khiến, dừng lại.