Danh Nghĩa

Chương 61

Hứa Kinh Trập lần này nhờ Trương Mạn sắp xếp xe mini van bảy chỗ cỡ lớn, loại mà có thể nằm thẳng người ở phía sau để thuận tiện cho Lương Ngư nghỉ ngơi, nhưng Lương Ngư hình như không mệt. Hắn tháo kính râm xuống, trừ lúc đầu ôm Hứa Kinh Trập một chút thì cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Chu Hiểu Hiểu lén lút nhìn trộm qua kính chiếu hậu, thấy Lương Ngư chỉ ngồi bên cạnh Hứa Kinh Trập, dùng một tay nắm lấy hai bàn tay thầy Hứa, thi thoảng sẽ quay qua nhìn anh một chốc.

“Về tới nơi thì ngủ một giấc trước đã.” Hứa Kinh Trập ngược lại nói khá nhiều, “Tắm cái chứ? Hôm nay anh ngâm bồn đi. Lúc chiều dì giúp việc đã quét dọn rồi.”

Lương Ngư cười đồng ý: “Được.”

Hắn nhìn đăm đăm mặt Hứa Kinh Trập, bỗng áp sát lại, chạm vào lông mi anh, hỏi: “Sao mắt em lại sáng thể nhỉ, đeo lens sao?”

“…….” Hứa Kinh Trập câm nín mất một lúc rồi nói: “Sao có thể chứ.”

Vì đi gấp nên Hứa Kinh Trập gần như để mặt mộc hoàn toàn. Anh thấy Lương Ngư nói vậy thì lại lo lắng, lấy điện thoại ra soi mặt mình, sợ có chỗ nào không đẹp.

“Đừng nhìn nữa.” Lương Ngư nắm lại tay anh vào trong tay mình, mân mê không buông. Hắn bảo, “Em bây giờ đẹp chết đi được.”

Tài xế phải mất kha khá thời gian mới cắt đuôi được nhóm phóng viên bám theo, về tới biệt thự thì đã nửa đêm. Chu Hiểu Hiểu tiễn hai thầy xuống xe, còn nhân tiện rất tri kỷ hỏi Hứa Kinh Trập: “Thầy có muốn xin nghỉ không ạ? Nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Hứa Kinh Trập gật đầu, bảo: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”

Chu Hiểu Hiểu được quan tâm mà sợ hãi, vội bảo: “Không vất vả, không vất vả. Thầy với thầy Lương mới là người vất vả.”

Hứa Kinh Trập tiễn trợ lý về xong, lúc quay vào biệt thự phát hiện Lương Ngư đã lên tầng. Anh nghĩ rồi cởϊ áσ khoác rồi đi lên theo, phát Lương Ngư ở trong phòng vệ sinh. Bồn tắm đang mở nước, còn hắn thì đứng trước gương đánh răng.

Hứa Kinh Trập nhìn hắn một lúc mới hỏi: “Anh cạo râu rồi sao?”

Động tác đánh răng của Lương Ngư cũng rất cẩu thả, đầu bàn chải cọ trái cọ phải trong miệng. Rõ ràng không hề để ý tới hình tượng nhưng lại đẹp trai vô cùng.

Hắn lùng bùng nói: “Có cạo ở đồn cảnh sát rồi.” Cúi người nhổ kem đánh răng ra, hắn lấy nước súc miệng. Sau đó, hắn cầm khăn bông lau sạch miệng, rồi mới vẫy Hứa Kinh Trập, “Em qua đây.”

Hứa Kinh Trập ngoan ngoãn đi qua.

Lương Ngư ôm lấy eo anh, há miệng, hỏi anh: “Có mùi không?”

Hứa Kinh Trập khẽ gửi, cố ý nói: “Mùi dâu tây?”

Lương Ngư ngay giây tiếp theo đã cúi đầu hôn anh. Hứa Kinh Trập bị hắn hôn tới mơ màng, thầm nghĩ không biết hắn dùng bao nhiêu kem đánh răng, vị bạc hà này lạnh quá.

Bồn tắm rất nhanh đã đầy nước. Lương Ngư hôn phải một lúc mới chịu buông anh ra. Có lẽ do thói quen từ hồi trước làm người mẫu nên lúc cởi hết quần áo, hắn cũng không kiêng kị gì ai, vô tư bước vào trong bồn tắm, một tay vẫn còn kéo Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập chỉ có thể theo hắn mà ngồi xuống bên bồn, thả bom tắm vào nước.

Lương Ngư không sao thích nổi cái cảm giác khắp nơi đều là bọt bong bóng này. Hắn cảm thấy vóc người mình đẹp, nên để người khác được nhìn thấy rõ ràng dưới làn nước.

“Có chỗ nào không đẹp sao?” Hắn chỉ lên người mình, “Em chọn đi.”

Hứa Kinh Trập chịu không nổi, hất nước vào hắn: “Anh nghỉ ngơi đi, để em kỳ lưng cho anh.”

Bọt bong bóng dần nhiều lên. Hứa Kinh Trập bảo Lương Ngư quay lưng về phía mình, cầm khăn kỳ chà lên lưng hắn. Không thể không nói, đường nét bờ vai của Lương Ngư là đẹp nhất mà Hứa Kinh Trập từng nhất. Lưng hắn thẳng tắp, hai bên xương bướm như trang sách để mở. Anh kỳ được một lúc thì hơi lơ đãng, nghĩ thầm không biết phải như nào mới luyện được tới mức như Lương Ngư, thật đúng là làm người ta ghen tị mà.

Cũng không rõ có phải Lương Ngư chê anh sức yếu không mà kỳ được một lúc thì không cho Hứa Kinh Trập kỳ tiếp. Hắn vươn tay ra, vuốt hết chỗ tóc ướt ra sau, để lộ phần trán, hai mắt nhìn Hứa Kinh Trập.

Hắn nói: “Em cũng to gan ghê, dám tiết lộ bí mật của mình với cánh truyền thông. Không sợ người ta đào ra được sự thật sao?”

Hứa Kinh Trập nhìn vào mắt hắn, biết Lương Ngư không hề tức giận. Anh nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Thật ra bị người ta đào ra cũng không sao. Không phải giờ em đã khỏe rồi sao, cũng không phải không cứng được.”

Lương Ngư nhướn mày, nói: “Cũng chỉ cứng được với anh.”

Hứa Kinh Trập không phản bác lại. Anh nhìn Lương Ngư, bình tĩnh nói: “Em thật sự không nghĩ được nhiều vậy. Hơn nữa kể cả những lúc không được nhất khi trước, em cũng không thật sự….. cảm thấy đây là vấn đề gì đó quá mức nghiêm trọng. Chuyện tìиɧ ɖu͙© với em mà nói không phải là quan trọng nhất. Có thể sẽ có lúc để ý một chút đấy, dù sao em cũng là đàn ông mà.” Anh tự giễu mấy lời rồi lại im lặng, phải một lúc sau mới tiếp tục: “Em không sợ bị người khác chỉ chỏ. Em có anh rồi, anh cảm thấy em bình thường thì là em bình thường.”

Khi Hứa Kinh Trập nói những lời này, ánh mắt của Lương Ngư từ đầu tới cuối đều không dời mặt anh. Hắn nhìn anh như đang nhìn mây trời, nhìn đóa hoa vừa hé nở, lại như nhìn vầng thái dương sắp xuống núi, ấm áp mà đẹp đẽ.

Hắn nói, “Có lẽ em không biết. Mẹ anh, Lương Sơ, là bị người ta bắt cóc xong đem bán vào trong núi, cuối cùng thì bị bán cho Trương Phúc Đồn.”

“Bà ấy hình như kiếp trước đã mắc nợ ông trời.” Lương Ngư mỉm cười. Khóe miệng hắn nhếch lên, trên mặt như có mùi máu tanh, “Mẹ anh không có cha mẹ, do bà nội nuôi lớn. Năm ấy khi bà đi thi đại học, lúc trên xe lửa đã bị bắt cóc đem bán.”

Lương Ngư dừng lại rất lâu rồi mới nói tiếp: “Bà cụ bán quýt đó tầm tuổi bà nội của mẹ anh. Mẹ anh thấy xót bà ta nên giúp bà ta mang quýt về, sau đó thì không thể quay lại nữa.”

Hứa Kinh Trập nghe tới đây thì không chịu nổi nữa. Anh cúi người, ôm lấy đầu Lương Ngư.

Lương Ngư dựa vào lòng anh, thả lỏng phân nửa, giọng điệu như đang kể chuyện nhà người khác: “Thật ra mẹ anh đã có thể bỏ trốn rồi. Sau khi sinh anh ra, bà ấy gặp may. Em biết may chỗ nào không? Vì sinh đứa thứ hai đã là con trai.” Lương Ngư cười lạnh: “Con trai tốt lắm, bọn họ chỉ muốn con trai. Người trong dòng họ cảm thấy bụng mẹ anh rất không chịu thua kém, Trương Phúc Đồn cũng vô cùng hãnh diện. Lão ta thấy mẹ anh đã chấp nhận số phận rồi nên cũng không đánh nhốt bà như hồi đầu nữa, như vậy bà mới tìm được cơ hội có thể mang chị anh bỏ trốn.”

Lương Ngư thở ra một hơi. Cuối cùng hắn nói: “Mẹ anh ngốc lắm. Bà vẫn không thể hạ quyết tâm để bỏ mặc anh.”

“Em nói xem vì sao mẹ lại không nỡ bỏ anh lại chứ? Anh là thứ Trương Phúc Đồn cưỡng bức bà ấy rồi mới sinh ra mà. Anh còn là con trai. Bà ấy bỏ lại anh ở đó, tự mình trốn đi thì anh vẫn có thể sống được. Mẹ anh nhẽ ra không nên ở lại vì anh, để rồi cuối cùng bị Trương Phúc Đồn xích trên giường bao nhiêu năm, lúc sinh Út Nhạn còn suýt mất mạng.”

“Em biết sau khi anh dẫn mọi người rời đi, lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ là khi nào không?” Lương Ngư bỗng hỏi. Hắn không đợi Hứa Kinh Trập trả lời, đã tự độc thoại. “Chính là lúc đưa chị Trầm đi phá thai. Anh thật sự rất vui. Chị anh không phải sinh thứ đó ra, chị ấy đã cắt đứt được hoàn toàn với cái chốn kia, cả đời này sẽ không còn quan hệ dây mơ rễ má gì nữa.”

Lương Ngư ngừng nói. Hắn chờ một lúc lâu sau mới lặp lại: “Anh thật sự rất vui, trước giờ chưa từng vui đến thế.”

“Bao nhiêu năm như vậy, chỉ cần có một tích tắc anh làm hòa với bản thân, không tiếp tục căm phẫn nữa thì anh sẽ không kiên trì nổi để dẫn mọi người rời khỏi nơi đó, để khiến Trương Phúc Đồn và Ngưu Binh phải chịu tội chết.”

Lương Ngư nhìn Hứa Kinh Trập. Mí mắt hắn thật sự rất mỏng, đã đỏ sẫm, giống như điểm chu sa lên miệng bát sứ trắng nhẵn nhụi.

Hắn nói: “Em xem, anh là người như thế đó. Anh từng nói với chị rằng anh không có tương lai, cuộc đời anh chỉ có thể như vậy thôi. Anh sẽ không buông tha cho chính mình và anh cũng không muốn thay đổi.”

“Hứa Kinh Trập,” Lương Ngư bỗng gọi tên anh. Hắn hỏi anh, “Em biết điều này có nghĩa là gì không?”

Hứa Kinh Trập hé môi, khẽ đáo: “Em biết.”

Lương Ngư lại bật cười. Hắn bảo, “Anh thấy em chẳng biết gì hết.” Rồi hắn nói: “Em như một viên kẹo vậy.”

“Cuộc đời này anh chưa từng được nếm qua thứ gì ngọt ngào như em.” Lương Ngư nói, “Em chính là kẹo.”

Lúc Lương Ngư nói chữ “kẹo” không dùng chất giọng bình thường, mà như thể trong khoảnh khắc này, Hứa Kinh Trập không còn là người nữa. Anh dường như đã thật sự biến thành một viên kẹo.

Khi bồn tắm ngập trong bọt bong bóng, Lương Ngư đứng dậy khỏi chiếc bồn chỉ còn một nửa nước. Hắn rất cao, lúc bước ra trên người ướt sũng. Hứa Kinh Trập cầm khăn tắm khổ lớn, bao lấy người hắn, sau đó từ tốn lau khô từng chút một.

Đến khi lau tới chỗ hông Lương Ngư, Hứa Kinh Trập phát hiện dương v*t của hắn đã ngóc đầu.

Cho dù là độ dài, độ dày, kích thước hay màu sắc thì Hứa Kinh Trập đều không so bì nổi. Anh thậm chí còn chưa từng trực tiếp đối mặt với bộ phận tương tự của người cùng giới như này.

Anh không xuống tiếp nữa, như thể đang cố gắng trốn tránh, làm bộ không để ý.

Nhưng Lương Ngư sao có thể bỏ qua cho anh được: “Em có biết lúc làm người mẫu anh phải xử lý lôиɠ ʍυ không?”

Hứa Kinh Trập đờ người. Anh bị hơi nước trong phòng tắm hun nóng, hơi mất tập trung nói: “Vậy, vậy sao?”

“Lông ở chỗ đó của anh rất rậm, thường xuyên phải tự xử lý.” Lương Ngư cúi đầu nhìn Hứa Kinh Trập, “Ngoài hai mươi, lúc cạo lông sẽ hay có phản ứng.”

Hứa Kinh Trập không biết nên nói gì, chỉ nghe thấy trong giọng Lương Ngư mang theo ý cười: “Lần đầu tiên nhìn thấy phía dưới của em, anh đã cảm thấy lông em rất thưa. Sao có thể sạch sẽ đến vậy chứ?”

Hứa Kinh Trập cuối cùng có chút chịu không thấu. Gò má anh không biết vì nóng hay vì lý do nào khác mà ửng lên màu hồng cánh đào, lí nhí cãi lại: “Cũng đâu có thưa đến thế….”

Lương Ngư nhìn anh chằm chằm một lúc, khẽ ra lệnh: “Cởϊ qυầи ra.”

“……” Hứa Kinh Trập chần chờ đôi phút. Anh cởi cúc quần mình ra, chiếc quần trượt theo chân xuống tới mắt cá.

Lương Ngư chuyển tầm mắt xuống phía nền nhà. Hắn bỗng quỳ xuống, một tay đỡ đầu gối của Hứa Kinh Trập, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân anh, chậm rãi tháo bỏ ống quần. Sau đó đường nhìn của hắn lại lướt lên trên. Qυầи ɭóŧ của Hứa Kinh Trập là màu trắng thông thường, rất sạch sẽ, như chính con người anh vậy.

“Hai hôm nay có cứng lần nào không?” Lương Ngư hỏi anh.

Hứa Kinh Trập có chút không rõ hắn đang hỏi thật hay cố ý trêu chọc anh, bộ dạng không vui, bảo: “Nhẽ nào anh không biết?”

Lương Ngư bật cười. Đầu ngón tay hắn lướt qua mép qυầи ɭóŧ của Hứa Kinh Trập, chậm rãi kéo nó xuống. Lôиɠ ʍυ của Hứa Kinh Trập thật sự rất thưa, ngay cả dương v*t cũng nhạt màu, mềm oặt nằm bên túi bi, trông bộ dạng có chút tủi thân.

“Để anh rửa cho em.” Lương Ngư sờ lên vùиɠ ҡíи của Hứa Kinh Trập. Trông hắn rất nghiêm túc, “Ngồi vào bồn tắm đi.”

Hứa Kinh Trập có lẽ cũng không thể ngờ rằng “rửa” mà Lương Ngư nói lại thật sự là rửa ráy kỹ càng từ trước đến sau của anh một lượt, bao gồm cả chỗ đút vào. Dù trước đó Hứa Kinh Trập cũng đã chuẩn bị tâm lý cho bước này nhưng để thật sự tiếp nhận toàn bộ thì vẫn có chút không thích ứng được.

“Sắp xong rồi.” Hứa Kinh Trập giữ nguyên tư thế quỳ trong bồn tắm, hai tay nắm lấy thành bồn.

Lương Ngư ở phía sau anh, từ góc hắn chỉ có thể nhìn thấy vành tai trên đỏ rực của Hứa Kinh Trập. Người tiếp nhận có lẽ quá mức xấu hổ nên phần trong bắp đùi hơi run lên. Khi dung dịch thụt rửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới tuyến tiền liệt, Hứa Kinh Trập mới khẽ rên những tiếng thật nhỏ như đang cố kiềm chế.

Lương Ngư vứt ống thụt rửa dùng một lần đi, cởi bao tay rồi mở vòi hoa sen, bật chế độ nước nóng. Sau đó hắn bế Hứa Kinh Trập lên.

“Có gì phải ngại chứ?” Lương Ngư nhận ra Hứa Kinh Trập không chịu mở mắt, thấy buồn cười hôn lên mặt anh, “Để tốt cho cơ thể em mà.”

Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng nhìn hắn, có chút rầu rĩ: “Lần sau em có thể tự làm.”

Lương Ngư: “Sao lại tự làm? Anh làm sạch giúp em không được sao?” Hắn rất thông thạo, động tác cũng tương đối nhẹ nhàng. Có thể nói từ đầu tới cuối, Hứa Kinh Trập không cảm thấy có chút nào là khó chịu hay đau đớn.

Lương Ngư lại an ủi phía trước của Hứa Kinh Trập. Hắn nhận ra khi thụt rửa, không phải Hứa Kinh Trập hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt thì dương v*t anh cũng sẽ ngóc đầu dậy, chẳng qua không duy trì được lâu, một chốc là lại rũ xuống.

Vẫn còn thừa rất nhiều dung dịch bôi trơn, hai bên mông của Hứa Kinh Trập đã bóng nhẫy. Phòng tắm trong biệt thự rộng thênh thang. Lương Ngư đè cả người anh lên tường rồi hôn, hai tay xoa nắn mông anh, để phía dưới của hai người cọ sát vào nhau.

Hứa Kinh Trập lại dần dần có phản ứng. Lôиɠ ʍυ nhạt màu, dương v*t vì sưng lên mà dần sẫm lại. Tất cả những điều này đều khiến Lương Ngư không khống chế nổi sự phấn khích.

Những nếp nhăn ở cửa sau sau khi thụt rửa trở nên vô cùng mềm mại. Ngay cả những chỗ xung quanh của Hứa Kinh Trập cũng rất thưa lông. Lương Ngư xé mở một chiếc bαo ©αo sυ. Sau khi hắn tự đeo vào thì mới lật người Hứa Kinh Trập lại.

Lương Ngư dỗ dành anh. Khi tiến vào được một nửa thì Hứa Kinh Trập kêu lên: “Nhẹ một chút. Hơi đau.”

Lương Ngư dừng lại. Hắn kéo cằm Hứa Kinh Trập qua. Hai người lại hôn một lúc thì Hứa Kinh Trập kề bên môi hắn, giục: “Nhanh chút…”

Lương Ngư xoa nắn phía trước của Hứa Kinh Trập, phát hiện chỗ này vẫn đang dựng đứng. Đợi tới khi Lương Ngư đưa vào được toàn bộ thì Hứa Kinh Trập lập tức xuất tinh.

Lương Ngư: “….”

Hắn giữ nguyên tư thế cắm vào, dựa vào lực eo mà nâng nửa người dưới của Hứa Kinh Trập, trực tiếp xoay người anh để hai người đối mặt với nhau. Hứa Kinh Trập vốn không chịu nhìn hắn, rúc đầu vào hõm vai của Lương Ngư, hai cánh tay quấn chặt lấy cổ hắn.

Lương Ngư thử đưa đẩy một lúc, có lẽ lại chạm vào điểm đó nên phía trước của Hứa Kinh Trập lại một lần cứng lên.

Lương Ngư lúc này cười nắc nẻ như một đứa trẻ, ngay cả l*иg ngực cũng bắt đầu nhấp nhô. Cũng chẳng rõ hắn hả hê chuyện gì mà vừa thong thả cắm rút, vừa quan sát phản ứng phía dưới của Hứa Kinh Trập.

Hắn không vội bắn, tốc độ và cường độ đâm rút đều như đang trêu chọc anh. Hứa Kinh Trập lần thứ hai vẫn như cũ không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã bắn ra.

Hứa Kinh Trập cuối cũng không chịu được nữa, khẽ giãy dụa. Lương Ngư lại dừng lại, chờ một lúc. Một tay hắn đang đỡ mông Hứa Kinh Trập dần di chuyển lên eo. Anh là diễn viên, cho dù đã giảm cân vì đóng phim nhưng cũng không đến mức gầy trơ xương không ra hình thù gì. Đường eo của Hứa Kinh Trập rất dài, được bao phủ bởi một lớp cơ bắp mỏng, như cánh cung đang căng ra.

“Em muốn làm gì?” Lương Ngư cố ý kề bên tai Hứa Kinh Trập hỏi, “Muốn đi tiểu sao?”

Hứa Kinh Trập rùng mình. Phía dưới của anh lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy, Lương Ngư bật cười thêm một lần nữa.

Hứa Kinh Trập chịu thua rồi. Anh bảo mình muốn đi vệ sinh, cầu xin Lương Ngư đi ra.

Sau khi thụt rửa quả là sẽ thấy buồn tiểu. Có thể không thật sự tiểu ra bao nhiêu nhưng dù ít dù nhiều cũng có một chút. Lần này Lương Ngư không làm khó anh nữa, rút dương v*t ra rồi đổi bαo ©αo sυ.

Hai chân Hứa Kinh Trập run lẩy bẩy, đứng trước bồn cầu. Anh muốn ngồi xuống giải quyết nhưng Lương Ngư lại không đồng ý.

Hắn lại một lần nữa từ phía sau đâm thẳng vào trong anh.

“Để anh đỡ cho em.” Hắn vừa đâm, vừa xoa nắn dương v*t của Hứa Kinh Trập. Hắn có thể chắc chắn rằng Hứa Kinh Trập sẽ không thật sự tiểu ra, chỉ là vì bắn tinh quá nhiều lần nên đang ở ngưỡng không kiểm soát được.

Hứa Kinh Trập lắc đầu nguầy nguậy. Hai tay anh chồng lên tường, dương v*t dựng thẳng đứng, rất sợ lát nữa lại không cẩn thận mà đi tiểu ra ngoài.

Lương Ngư dỗ dành anh rồi đẩy nhanh tốc độ đâm rút, hết lần này tới lần khác chọc vào tuyến tiền liệt của Hứa Kinh Trập. Hắn cũng sắp bắn rồi, cao trào nhuốm màu đuôi mắt hắn như bị dính son. Hứa Kinh Trập quay đầu lại quấn lấy môi hắn. Cuối cùng hai người cũng đồng thời bắn ra.

Sau khi xuất tinh lần thứ ba, cả người Hứa Kinh Trập đã gần như không đứng nổi. Lương Ngư trực tiếp bế anh lên, một lần nữa xả đầy nước vào trong bồn tắm rồi để anh ngâm mình.

Hắn đi xử lý những thứ rơi rớt xung quanh bồn cầu, vứt bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn vào thùng rác.

Hứa Kinh Trập cứ như có ảo giác, cảm thấy mình còn muốn đi nặng. Lương Ngư rửa sạch tay rồi quay lại kiểm tra cửa hậu của anh.

“Bắn nhiều lần là quen thôi.” Giọng điệu Lương Ngư rõ ràng rất tùy ý nhưng lời nói lại nghiêm túc, “Vả lại không khống chế được cũng không sao. Anh sẽ dọn sạch cho em.”