Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 40: Chương 40

4 năm sau …

Công viên Hyde Park

Một cô gái châu Á có khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen dài như thác nước lay động trong gió, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, trong tay ôm những bó hoa đủ màu sắc đang đứng bên cạnh đài phun nước. Những tia nước ko ngừng phát ra những tia sáng lung linh diệu kì dưới cái nắng của nước Anh khiến cho cô gái đứng bên cạnh càng toát lên vẽ đẹp diệu kì

Nụ cười như gió xuân khiến ko ít người phải đứng lại ngắm nhìn, cô bé mãi mê với công việc của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ko ngừng tươi cười mà ko hay biết tất cả những hành động, biểu hiện của mình đều rơi vào tầm mắt 1 người đàn ông cao lớn, khôi ngô, đôi mắt sáng như sao của người đàn ông lóe lên 1 tia vui mừng. Trên khuôn mặt đẹp đẽ nở một nụ cười đầy mê hoặc

-Cuối cùng anh cũng tìm đc em, cô vợ bé nhỏ ạ.

Minh bước nhanh về phía đài phun nước, anh cảm nhận trái tim mình đang đập liên hồi vì vui sướиɠ, người con gái anh yêu cuối cùng cũng tìm lại đc, anh thề rằng sẽ làm tất cả để tìm lại cô bé đó.

-Tôi có thể mua hết số hoa này ko.

Thảo đang cúi người để nhặt bông hoa vừa rớt xuống thì bỗng giật mình, giọng nói này khiến tim nó đập loạn nhịp. ko thể nào, anh ko thể ở đây đc …

Tự trấn an bản thân, Thảo mĩm cười ngẩng đầu lên đang định trả lời thì nụ cười liền cứng lại trên khuôn mặt.

Là anh !!!!

-Chào em, đã lâu ko gặp !!

Minh nở nụ cười mê hoặc, anh nhìn biểu hiện của Thảo mà ko khỏi buồn cười.

Thảo đứng bất động, nói ko nên lời, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã luôn khắc sâu vào tim nó suốt bao năm qua. Đây là mơ, nhất định là mơ, anh ko thể nào có mặt ở đây đc. Nó tự nhéo mình 1 cái đau điếng, rồi nhìn Minh … anh ko biến mất vậy là thật sao … trời ơi

-Sao ?? ko muốn bán cho anh à

Minh mĩm cười, anh bước lại gần Thảo thì bổng nhiên Thảo vứt hết hoa ra sau rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn khiến anh vô cùng bất ngờ.

Vừa buồn cười lại vừa tức giận, Minh nhanh chóng đuổi theo, trong lòng thầm mắng cô bé ngốc này vừa trông thấy anh đã liền bỏ chạy, bộ trông anh đáng sợ đến thế sao.

Gặp lại Minh khiến nó vừa mừng vừa sợ, vừa yêu vừa hận, trong nhất thời nó ko biết phải làm sao chỉ duy nhất 1 ý nghĩ là chạy trốn, đã 4 năm trôi qua nó cứ nghĩ mình sẽ quên đc anh, nhưng nào ngờ khi vừa gặp lại, nó liền cảm thấy sự cố gắng của mình trong suốt thời gian qua đều vô ích, nó ko thể quên đc anh.

Với sự tài trợ của bà Lệ, cùng học bổng nó nhận đc, nó đã ở nước Anh này 4 năm, 4 năm ko ngừng học tập và làm việc, nó cố tìm quên, quên đi hình bóng Minh trong trái tim nó, nhưng rốt cuộc …

Thảo chạy vừa chạy đến 1 con đường nhỏ thì liền cảm thấy eo bị căng cứng, toàn thân nó bị kéo lại phía sau. Nó cố sức vùng vẫy thoát khỏi, nhưng vô ích. Cả người nó bây giờ đều nằm gọn trong cái ôm quen thuộc, ko cần nhìn nó cũng biết là ai …

-Buông ra, anh làm cái gì vậy hả. … mau …

Thảo chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị chặt lại, tất cả những gì nó định nói liền bị ai đó bá đạo nuốt lấy hết.

Minh cứ cuồng dã tham lam như vậy

Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật về sạu lại nghĩ phải trừng phạt Thảo. Nhưng sau lại bị sự nhớ nhung cùng sự ngọt ngào của đôi môi Thảo trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát đè ép thân thể mềm mại của Thảo.

Nụ hôn bất ngờ khiến tim Thảo đập thình thịch, bên tai ù ù không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thân thể cuồng nhiệt bốc cháy như thể nó đang đặt mình giữa ngọn lửa. Nó nên giãy dụa, rất muốn giãy dụa, nhưng cả người run rẩy lấy không ra một chút khí lực nào, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên mơ mơ hồ hồ.Đau … trong mơ hồ nó chợt nhận ra đây là trừng phạt, ko phải hôn.

Mãi một lúc sau Minh mới buông Thảo ra, anh nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Thảo, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ.

Sau nụ hôn mãnh liệt, Thảo lấy lại tinh thần bèn đẩy mạnh Minh ra, nó gào lên trong nước mắt, anh còn muốn gì nữa, anh hành hạ nó chưa đủ hay sao.

-Anh đến đây làm gì, anh còn muốn gì ở tôi, tại sao ko chịu buông tha cho tôi, bây nhiêu còn chưa đủ sao

-Ko buông, đến chết cũng ko buông … em là của anh, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi anh

Minh túm lấy tay Thảo, kéo mạnh Thảo vào lòng, cánh tay anh gọng kìm vững chắc ôm chặt lấy mặc kệ Thảo đang ra sức vùng vẫy ko thôi

-Anh buông ra

-Ko buông, em là vợ anh, tại sao anh phải buông tha em chứ

-Tôi ko phải vợ anh, anh mau buông ra, tôi và anh ko còn gì để nói nữa

-Còn, còn rất nhiều … mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

-Anh hành hạ tôi khổ sở bấy nhiêu chưa đủ sao … mà còn …

Thảo chưa kịp nói hết câu thì 1 chiếc xe phóng vụt tới, dừng ngay bên cạnh nó và Minh. Ngay lập tức Minh bất ngờ bế bổng nó lên rồi chui vào xe.

-Đồ đáng ghét, anh làm gì vậy hả … mau mở cửa xe …

Thảo cố gắng gào lên thì khuôn mặt tươi cười của An liền quay lại nhìn nó

-Xin lỗi Thảo, anh ko thể giúp em đc. Thằng Minh sẽ gϊếŧ anh mất.

-Im !!! lái xe đi

Minh ko nể tình mà gắt lên, anh ném cho An cái nhìn đầy đe dọa khiến An bất mãn vô cùng mà ko làm gì đc.

Chiếc xe phóng vụt đi.

Trong xe Thảo ko ngừng la hét nhưng vô ích, Minh cứ trơ ra như đá cho đến khi chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà gổ.

-Đây !! tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. còn lại là do cậu

An ném chìa khóa xe cho Minh rồi biến mất.

Thảo cố vùng ra khỏi bàn tay kìm kẹp của Minh nhưng ko đc. Anh thô bạo kéo nó vào nhà rồi khóa chặt cửa lại

-Anh định làm gì, mau thả tôi ra

-Em hét nãy giờ chưa đủ sao.

Minh bất ngờ xoay người ép nó về phía tường. Thảo bị giam cầm giữa anh và bức tường. nó bỗng nhiên cảm thấy có chút nguy hiễm … tình thế này khiến bao nhiêu sự dũng cảm của nó tan biến thành mây khói.

-Ngẩng mặt nhìn anh đây.

Giọng điệu ra lệnh của Minh khiến nó ko kìm đc mà run rẫy, nó ko hiểu sao mình lại nghe lời mà nhìn anh. Chỉ thấy đôi mắt của anh tràn ngập yêu thương cùng đau lòng

Là đau lòng sao …

-Em gầy đi rất nhiều

Minh đưa tay vuốt nhẹ gò má Thảo, trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm bị kìm nén

Thảo chợt nghe trái tim đập loạn nhịp. anh đây là quan tâm nó sao, ko phải nhất định là anh đang lừa nó … những lời anh nói với nó trước đây chưa bao giờ nó quên, anh ko hề yêu nó,… vậy cần gì nó phải vì sự giả tạo này mà cảm động. Thảo hất tay minh ra rồi nhìn anh bằng đôi mắt đầy oán hận

-Ko cần anh quan tâm, tôi ko cần sự quan tâm giả dối này của anh

-ko, anh ko lừa dối em, tất cả những chuyện trước đây là hiểu lầm, em phải nghe anh nói …

-ko tôi ko nghe …

Thảo đưa tay bịt lấy tai mình, nó ko muốn nghe bất cứ lời nào của anh nữa … cả người nó đầy mâu thuẩn, nó thật sự ko biết phải làm sao

Minh tức giận ép Thảo phải đối diện với chình mình

-em nghe cho rỏ đây, những lời anh nói với em ở công ty lúc đó hoàn toàn là giả dối, anh gạt em vì muốn bảo vệ em thoát khỏi bàn tay của Tô Đại, hắn muốn bắt cóc em rồi dùng em uy hϊếp anh, cho nên anh mới lợi dụng Thu Hương để chuyển hướng chú ý của lão ta. Anh thật sự ko có gì với Thu Hương, người anh yêu là em, mãi mãi là em !!

Minh gần như ko thể kiềm chế đc mà gào lên, Thảo trông thấy anh kích động như thế thì liền ngẫn người, nó ko dám tin vào những gì mình vừa nghe đc. Anh nói anh ko yêu người con gái đó, tất cả mọi chuyện vì muốn bảo vệ nó sao … Đầu óc nó rối tung lên, ngay thời khắc gặp lại anh nó đã ko còn suy nghĩ đc gì hết.

-em phải tin anh, ngày em bỏ đi anh đã định nói tất cả với em, nhưng anh ko ngờ bà lại nhẫn tâm đuổi em đi, em có biết 4 năm qua anh đã khổ sở tìm em như thế nào ko. Tha thứ cho anh có đc ko Thảo.

Thảo ngước đôi mắt đầy lệ của mình nhìn anh. Nó có nên tin anh ko, tin tưởng mà tha thứ cho anh, tin tưởng người đã khiến nó đau khổ, tin rằng anh yêu nó … Trong đôi mắt của Minh ko hề có lấy nữa tia nhìn giả dối chỉ có sự chân thành cùng kiên định, ko biết sao khi nhìn vào đó lòng tin đã mất của nó lại trở về.

Thảo nhắm mắt lại, nước mắt ko ngừng rơi xuống. Nó cố gắng bình tĩnh cố ngăn cơn xúc động. làm sao đây nên tin anh hay là ko tin

Ko tin anh nó cũng đau khổ

Còn tin anh, liệu nó có bị anh lừa dối lần nữa ko.

Trốn tránh suốt 4 năm cũng ko thể ngừng yêu anh.

Vậy thì bây giờ nó nên làm sao

Yêu trong tuyệt vọng

Hay yêu trong hi vọng

Đằng nào cũng là yêu, vậy thì vì sao ko cho nhau cơ hội

Ko đc ở cạnh anh còn đau khổ hơn là bị anh lừa dối

Vậy thì …

Nó chấp nhận trả giá để tin tưởng anh !!!

Thảo khóc nấc lên, ngã vào lòng Minh, bao nhiêu oán hận cứ thế tuôn trào, nó đưa tay đánh anh ko thương tiếc.

Minh vội ôm chặt lấy Thảo, mặc kệ bản thân bị đánh đến bao nhiêu anh cũng chịu, anh chỉ cần giây phút này, đc ôm lấy người anh yêu, đc ở bên cạnh mãi ko xa rời.

-đồ đáng ghét, sao bây giờ anh mới đến

-anh xin lỗi … vợ yêu

Minh nhẹ nhàng đặt lên môi Thảo một nụ hôn, một nụ hôn có vị mặn của nước mắt, vị ngọt của hạnh phúc và sự nhớ nhung bị dồn nén.