Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 35: Chương 35

Cuộc sống vốn luôn đầy những bất ngờ, kể từ ngày hôm đó Thảo tự nhiên có thêm 1 người anh. Nó thầm nghĩ có lẽ ông trời đang ưu ái mà ban tặng thật nhiều hạnh phúc cho nó.

Nó có 1 người cha vĩ đại

Một người mẹ dịu dàng

Một người chồng luôn yêu thương, bảo vệ nó.

Một người anh trai luôn làm nó cười, dù hơi miễn cưỡng phải gọi là anh

Nó thầm mong sao cho thời gian ngừng lại để giữ mãi khoảnh khắc này. Mãi mãi ko phải rời xa những người mà nó yêu thương.

Mấy ngày hôm nay Minh có vẽ bận rộn, nó ít trông thấy anh ở nhà chỉ trừ những lúc đưa nó đến bệnh viên thăm cha, còn lại thời gian anh đều ở công ty

Buổi tối anh về nhà rất khuya, dù nó ngũ nhưng vẫn cảm nhận đc anh hôn lên trán và thì thầm cái gì đó, có lẽ mấy ngày nay nó bận rộn chạy đông chạy tây nên mỗi khi đặt lưng xuống là nó liền ngũ, nhiều lúc nó muốn thức để thấy anh nhưng nó lại ko thể cưỡng lại cơn buồn ngũ, thế là nó đành dặn lòng phải dậy thật sớm, vậy mà Minh vẫn đi trước khi nó tĩnh dậy.

Thảo rất tò mò về công việc của anh nhưng nó lại ko dám hỏi, haizz có phải nó đã dành ít sự quan tâm cho anh ko. Cũng có lẽ, từ khi cha nằm viện thì tâm trí của nó dành gần hết cho ông mà quên mất chồng mình.

Ôi ôi có khi nào anh giận nó nên mới viện cớ bận để tránh mặt nó ko

A .. càng nghĩ càng thấy đúng, ông chồng của nó chắc đang giận hờn đây. Mà mỗi lần anh giận thì hỡi ôi, nó ko dám nghĩ tiếp nữa …

Đành phải xuất chiêu lấy lòng vậy, hôm nay nó sẽ dành cho anh 1 sự bất ngờ xem như là đền bù thiệt hại cho anh.

11h trưa

-Thảo ơi, Minh ơi bà về rồi đây !!!!!!!!

Ách, cái giọng này là bà nội, bà đã về rồi … Nó ko nghe nhầm đấy chứ

Thảo chạy nhanh ra phòng khách liền thấy bà Lan đang đứng giữa nhà, miệng tươi cười, 2 tay giang rộng

-Sao, ko mong bà về hay sao mà còn đứng đó

-Bà …

Thảo bật khóc, nó chạy đến ôm chầm lấy bà Lan.

-ha ha cái con bé này khóc gì mà khóc, nào nào lại đây ngồi, bà có quà cho 2 đứa đây

Thảo đưa tay quẹt nc mắt, bà nội thật đáng giận mà lúc đi ko nói ai 1 tiếng, chỉ để lại mấy chữ : “bà đi du lịch, 2 đứa ở nhà ráng sinh cháu cho bà” báo hại nó và Minh chạy khắp nơi tìm bà. Hôm nay bà về cũng ko cho ai biết. Nhiều khi nó tự hỏi bà có đúng là bà nội của Minh hay ko nữa.

-nào nào, ngồi xuống, xem bà mua gì cho 2 đưa này

Bà Lan kéo Thảo ngồi xuống, miệng vẫn cười nói ko ngớt

-đây là quà của 2 đứa, còn đây là của cháu yêu của bà

Thảo tròn mắt nhìn đống đồ bên cạnh bà Lan, trời ơi toàn là đồ trẻ con, áo quần, giày, mũ … cả đồ chơi nữa. ko phải bà nôn có cháu bế đến mức này chứ

-bà ơi … mấy cái … này – Thảo ngập ngừng nhìn bà Lan

-sao, ko thích hả, vậy thì đem đi đổi … ha ha

-không phải ạ, mà là … thế này có quá sớm ko bà …

-ko sớm, ko sớm … bà cho 2 đứa 3 tháng làm việc kia mà … mà đừng nói với bà là chưa có gì hết đấy

Bà Lan lấy lại vẽ mặt nghiêm chỉnh, nhìn Thảo ko chớp mắt mà đáp lại bà là khuôn mặt đỏ bừng của nó

-trời đất, chẳng lẽ ko gì thật à, vậy mà bà cứ tưởng về nhà thì sẽ có tin vui chứ, cái thằng Minh này thật là … kém … kém quá … chẳng bù cho ông nội nó, hừ hừ có khi nào nó bị yếu sinh lý ko, chứ làm gì có chuyện cưới nhau cả 1 năm mà ko có rục rịch gì. Mà nó đâu rồi, sao bà ko thấy nó

-anh ấy vẫn ở công ty, chưa về ạ

Thảo đỏ bừng cả mặt, trình độ nói chuyện của bà thật là càng ngày càng cao, giờ thì nó đã hiểu cái kiểu nói chuyện gϊếŧ người ko cần đền mạng của anh là thừa hưởng của ai rồi.

-vẫn chưa về sao, ko đc lần này phải bắt nó ở nhà để tập trung chuyên môn sinh con, ko cần lo chuyện công ty nữa

Đang nói, bà Lan chợt ngừng lại, bà túm lấy 2 vai nó nhìn chằm chằm ko chớp mắt, cứ như thể đang đếm trên mặt nó có bao nhiêu cục mụn vậy

-bà hỏi thật, Thảo cháu có thấy thằng Minh nó yếu về chuyện đó ko

Ách, bà hỏi 1 câu khiến nó ko biết phải làm sao, Thảo cảm thấy cả người nó đang nóng bừng lên, oa bà ơi bà đừng đầu đọc tâm hồn trẻ thơ chứ.

-cháu … cháu …

-nào nói đi, bà ko cười đâu. Cái thằng đấy cái gì cũng tốt có lý nào lại bị … haizz sao lại kém vậy chứ … chậc !

-ko phải tại anh ấy … mà là … chỉ tại … tại …

Thảo ấp úng ko biết phải nói làm sao, chẳng lẽ nói với bà là nó và Minh ở chung phòng, ngũ chung giường cả 1 năm nay mà ko hề xãy ra chuyện gì sao, có quỹ mới tin … nhưng mà đó lại là sự thật

-đc rồi, cháu ko cần phải nói nữa, bà hiểu rồi. cái thằng này chắc chắn là vậy rồi … đc rồi bà sẽ tìm cách giúp cháu … nào nào vào đây bà đưa bí kíp gia truyền cho, đảm bào thành công, cháu ko cần phải lo gì hết.

Thảo chết lặng cả người, lại chuyện gì nữa đây … ko lẽ bà định, càng nghĩ nó càng cảm thấy ko ổn vội tìm cách thoái thác.

-hắc hắc bà ơi, để khi khác, khi khác … cháu đem cơm cho anh Minh đây ạ. Bà mới về nên nghĩ ngơi đi ạ, cháu ko làm phiền bà nữa.

Nói xong, Thảo chạy như tên bắn vào nhà bếp, nhanh chóng cầm chiếc giỏ đựng cơm rồi ko đợi bà Lan kịp làm gì nó lao nhanh ra ngoài đường.

Vừa chạy nó vừa than trong lòng

Bà nội … quả thật là cao … cao thủ trong cao thủ …



Taxi dừng lại trước tòa nhà đồ sộ của tập đoàn Hoàng Thiên, Thảo đứng ở bên ngoài ngước mắt nhìn tòa nhà cao ngất kia, trong lòng ko khỏi khâm phục tiền tài nhà họ Hoàng.

Thảo bước vào đại sảnh. Bất kỳ nhân viên nào gặp nó cũng tỏ vẽ ngạc nhiên rồi gật đầu chào, nó cứ tưởng sẽ ko ai biết nó kìa. Vậy mới biết công nghệ lăng xê của Minh đã đến mức thượng thừa.

Nó tự nhiên bước vào thang máy mà ko hề có bất cứ sự cản trở nào, chỉ duy nhất một điều khiến nó khó chịu đó là ánh mắt của mọi người, họ lúc nào cũng cười với nó nhưng ánh mắt lại lộ vẽ tò mò. Nó có phải người ngoài hành tinh đâu chứ, hơn nữa nó ko có đeo kính như lúc đi học mà.

Haizz làm vợ một ông chủ lớn như Minh thật là mệt.

Lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, thảo đi nhanh đến cửa phòng Minh, nó nhìn lướt qua bàn thư kí, phát hiện cô ta ko phải là Linh mà là 1 người khác.

Cô ta đứng lên mĩm cười lịch sự với nó.

-chào cô, tôi đến tìm tổng giám đốc

-xin lỗi, cô có hẹn trước ko ạ

Cô thư ký ko nén nỗi cái nhìn tò mò với nó, có lẽ cô ta ko biết nó là ai thì phải. Nó cười, thầm nghĩ nếu hẹn trước thì còn gì là bất ngờ nữa

-ko có hẹn trước, nhưng mà vợ đến tìm chồng thì có phải hẹn trước ko ạ.

Ko thèm để ý đến ánh mắtkinh ngạc của cô ta, Thảo bước nhanh đến của phòng Minh. Nó nhẽn miệng cười thật tươi rồi đây cửa bước vào.

-Chồng ơi … !!

Lời nói tiếp theo chưa kịp ra khỏi miệng thì nó đã bị đông cứng nơi cuống họng , chiếc giỏ trên tay nó cũng rớt xuống.

Cảnh tượng trước mắt khiến nó nói ko nên lời, bao nhiêu ý nghĩ vui sướиɠ đều tan thành mây khói.

Minh đang ôm 1 người con gái, cô ta ngồi trên đùi Minh, đầu tựa vào ngực anh hết sức tình tứ. bàn tay cô ta ko ngừng di chuyển trên người anh, chiếc váy trên người cô ta đã bị trễ xuống phân nữa, lộ ra cảnh xuân ngây ngất.

-anh à, cô bé kia chẳng phải vợ anh sao, hình như cô ta ko đến đúng lúc rồi.

Thu Hương ngước mặt lên nhìn Minh, chỉ thấy anh bất động mắt nhìn đăm đăm về phía Thảo.

-xin … xin lỗi … tôi đi ngay đây, ko làm phiền 2 người nữa.

Thảo như người tỉnh mộng, nó mím chặt môi cố nén để ko bật ra tiếng khóc. nó thật sự ko muốn ở lại đó thêm 1 chút nào hết, cảnh tượng trước mắt khiến tim nó bị xé ra làm trăm mãnh.

Nó cười gượng, hướng đôi mắt ngập nước đầy bi thương nhìn Minh 1 cái rồi chạy nhanh ra ngoài.