Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 9: – Chương 9

Tuần mới

-          Hôm nay em có kết quả chuyển lớp đúng không _ anh Cường hỏi nó

-          Dạ

-          Nếu kết quả tốt anh sẽ đãi em một bữa _ anh động viên nó

-          Hì… _ nó cũng lo lắm, nhưng nó không thể hiện ra ngoài cốt là để anh nó không lo lắng cho nó thôi

Tới trường mà chẳng muốn vào tí nào, nó lại không biết đi đâu. Nghĩ là làm, nó quay đầu lại thi gặp hắn đứng sau lưng. Giật mình nó nhảy lùi về phía sau.

-          Tính cúp cua hả _ hắn nói, hai tay đút túi quần nhìn nó

-          Không có _ nó nói vội rồi quay lưng đi vào trường

-          Ngốc thật _ hắn cười nhẹ nhàng nhìn nó

-          Làm gì đứng đây vậy bạn _ Khánh ôm vai bá cổ hắn nói

-          Đợi mày _ hắn rảo bước đi

-          Điêu dân _ Khánh đấm thùm thụm vào vai thằng bạn

Tuy đã lớn nhưng hai người cứ như con nít. Đánh nhau cho tới khi vào tới lớp. Một tuần mới tràn đầy niềm vui. Hắn cảm thấy thoải mái vì hắn lại thấy nó cười lần nữa. Đứng trên sân thượng khối 12 hắn nhìn xuống lớp nó thì thầy nó đang nhìn hắn từ dưới kia. Khá hạnh phúc, hắn cười thật cươi. Lần đầu tiên nó thấy hắn cười như vậy.

-          Đẹp quá _ nó trố mắt ra nhìn hắn cười

-          Cái gì đẹp _ Linh hỏi nó

-          Ngắm anh nào hả _ Thiện chồm qua bàn nó ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai không

-          Con chim kìa _ nó còn không biết nó nói cái gì nữa, chỉ biết có con chim đậu trên cành giải vây cho nó thôi

-          Ôi trời, mơ mộng quá bà ơi _ Linh trề môi chọc nó

-          Hì hì

RENG …RENG…RENG

-          Qua một tuần học ở đây các em có gì muốn ý kiến không _ bà cô hắc ám chủ nhiệm lớp nó hỏi cả lớp

-          Không có ạ _ lác đác mấy đứa trả lời

-          Cô thông báo với các em rằng hôm nay các em sẽ tự học vì các thầy cô phải chấm bài thi chuyển lớp. Chiều nay sẽ có kết quả. Vì vậy các em phải giữ gìn trật tự chung, ai mà ồn ào liệu hồn tôi đó.

-          Dạ ….

-          Hú hú

-          Yeah, tự học

Cả lớp cứ nhốn nháo cả lên, nó cũng chẳng them bận tâm rằng tự học hay có người dạy nữa. Nhìn lên sân thượng khối 12 thì chẳng còn thấy hắn đâu cả. Nó rút trong cặp ra cái mp4, quà tặng sinh nhật 15 tuổi của anh hai nó tặng. Đeo tai phone vào và nắm xuống bàn. Tiếng bài hát cứ chạy trong đầu nó….

Ai loay hoay bốn bức tường đang bao vây

Trên căn gác thật dài tìm thấy tôi mệt nhoài

Đi lang thang

Theo những lớp người đang trôi ngang

Tôi tìm chút thành thật

Giữa những khuôn mặt người

Tìm thấy nhau chi

Khi những vết thương vẫn chưa lành

Lại vội chạy trốn mãi không thôi

Chạm lấy nhau đi

Và hãy đứng yên một chút vậy thôi

Một chút vậy thôi

Nhắm mắt để cảm nhận

Nhịp tim lên tiếng

Nó chẳng nói dối bao giờ

Vẫn mãi lập lờ

Giữa khoảng không sáng tối

Những vết cắn trên môi

Cứ trốn chạy cùng hoài nghi

Để quá khứ in dấu nên những vết hằn

Nhắm mắt để ngọt ngào cũng trôi đi mất

ao vỡ nát thân tôi

Oh I’m sorry I’m sorry

Cho tôi xin chút thời gian

Để hàn gắn những nỗi đau

Của xác thân đầy tổn thương

Oh I’m sorry I’m sorry

Hãy đưa tôi đến nơi

Có thể quên hết những giằng xé

Để tìm thấy được trái tim

Chân thành

Bỏ lại đằng sau lưng tôi bao niềm đau, tôi chạy nhanh như cơn gió đến bên người

Bỏ lại đằng sau lưng tôi bong tối!

Chỉ cần chút vô tư trong đôi mắt, quên hết những nhức nhối trong con tim này

Tôi nhận ra: quá khứ cũng đã đi qua!

( Sáng tối _ Linh phi )

-          Nghe gì vậy _ Linh gõ gõ lên bàn nó

-          Nghe không  _ nó gỡ một bên tai đưa cho Linh

-          Ờ…cảm ơn _ Linh nhận lấy

Hai đứa nó nắm trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng cười nói vui vẻ với nhau.

-          Tí nữa cùng xuống căng tin nha _ Linh nói

-          Ừm…

Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 10