Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 107: Os (8)

“Ca.” Kỳ Vân thành khẩn nhìn Lâm Tầm.

Lâm Tầm: “Hửm?”

Kỳ Vân: “Tôi bảo cậu lái xe xịn một chút, nhưng không phải xịn thế này.”

Lâm Tầm nhìn xung quanh, trông thấy một vài ánh mắt đang nhìn bên này: “Tôi cũng không biết, tôi chọn cái tương đối ít nổi tiếng.”

Kỳ Vân đưa kết quả tìm kiếm trên điện thoại cho hắn nhìn.

Hãng xe này cũng coi như sấm đánh bên tai, nhưng không tính là mấy hãng đứng đầu, Lâm Tầm vốn biết điểm này, hắn cảm thấy cũng tạm được, không tính là làm người khác chú ý.

Ánh mắt di chuyển xuống chút nữa, là về loại hình xe.

Giới hạn toàn cầu ba chiếc.

Lâm Tầm: “…”

Kỳ Vân: “Lỡ truyền ra tin tức tôi bị bao nuôi thì sao.”

Lâm Tầm: “Không có việc gì, anh đâu có phạm tội. Bị chụp thì cứ nói tôi là anh của anh.”

Kỳ Vân: “Của cậu?”

“Không đúng, không phải là của cậu.” Kỳ Vân đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Nhớ rồi, là kim chủ của cậu.”

“Không phải kim chủ.” Lâm Tầm nói: “Bạn trai.”

Bọn họ vừa nói vừa lên xe.

Kỳ Vân: “Bạn trai có tiền chính là kim chủ.”

Lâm Tầm: “Bạn trai có tiền vẫn là bạn trai.”

Kỳ Vân: “Không thể nói như thế.”

Lâm Tầm mặt không biểu cảm: “Anh ấy có tiền lại không liên quan gì đến tôi.”

Kỳ Vân: “Không thể.”

Lâm Tầm: “Có thể. Anh ấy mới chỉ cho tôi hai trăm nghìn tệ.”

Kỳ Vân: “Hai trăm nghìn tệ tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đây không phải kim chủ à.”

Lâm Tầm: “Không phải tiền tiêu vặt, là dùng để mua dự án của tôi.”

Vẻ mặt Kỳ Vân đột nhiên nghiêm túc.

Kỳ Vân: “Nhưng nó đã vượt qua cát-sê của tôi.”

Quá thảm rồi.

Lâm Tầm cảm thấy hai người bọn họ quá thảm rồi.

“Anh ta không yêu cậu.” Kỳ Vân: “Cậu hãy nhanh chóng chuồn đi, tôi tìm phú bà cho cậu.”

“Không, hai trăm nghìn tệ không phải ý của anh ấy.” Lâm Tầm nói.

Hắn nói tiếp: “Bạn trai tôi rất quái lạ.”

Sau đó hắn liền thấy đôi mắt Kỳ Vân sáng rực lên.

Kỳ Vân: “Anh ta có yêu thích đặc thù gì sao?”

“Không phải ý này.” Lâm Tầm: “Anh ấy hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, gần đây tôi mới phát hiện, kiểu như… Tôi phát hiện anh ấy luôn xếp bàn chải đánh răng cùng một góc độ, hoặc nếu có chênh lệch thì cũng sẽ không vượt qua năm độ.”

“Lúc chúng tôi ra ngoài ăn cơm, cho dù là ở đâu, vị trí anh ấy chọn cũng đều không khác mấy.” Lâm Tầm vừa nói, vừa nhớ lại: “Tiêu chuẩn rót rượu là ba phần tư, dụng cụ ăn uống cũng phải đặt ở vị trí cố định, không khác gì với lúc anh ấy viết mã nguồn. Trước kia anh ấy lừa phỉnh tôi hai trăm nghìn tệ này là vì… vì cái gì đấy, tôi quên rồi, nhưng chắc chắn là lừa phỉnh tôi.”

Hắn suy nghĩ một hồi: “Thật ra anh ấy cũng không biết nói dối, tôi cảm thấy có thể anh ấy có sở thích đặc biệt nào đó, muốn nhìn tôi gây sự nghiệp bắt đầu từ số không. Hoặc là hai trăm nghìn tệ có thể là một số lượng có ý nghĩa, anh ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không cho hai trăm nghìn tệ thì sẽ không thoải mái. Người này thật là, hôm ấy tôi đặt hai thứ ngổn ngang, anh ấy đi ngang qua nhìn thấy, nhất định phải đặt thành song song. Mèo nghịch làm xù lông, nhất định phải vuốt thuận lại.”

Hắn thấy Kỳ Vân lặng lẽ dịch ra ngoài.

Hắn nhìn Kỳ Vân một cái.

Kỳ Vân: “Kiếm tu không yêu đương, cậu đừng nói với tôi về thứ này.”

Lâm Tầm nhướng mày: “Nhưng tôi và anh không có tiếng nói chung.”

Kỳ Vân: “Vậy cậu chơi điện thoại đi.”

Lâm Tầm: “Tôi không thích chơi.”

Kỳ Vân ném cho hắn hai quyển gì đó: “Dù sao cậu hãy ngậm miệng đi.”

Lâm Tầm nhận lấy.

Hai quyển sách có trang bìa phối màu quỷ dị, màu xanh sẫm. Hắn mở ra, quyển phía trên là kịch bản, hắn không hứng thú.

Có vẻ quyển phía dưới là nguyên tác kịch bản, tên sách giống tên phim. Mặt bìa là một màu xanh sẫm, mơ hồ lộ ra những cái xúc tu ngoằn ngoèo.

Dưới tên sách có một dòng chữ nhỏ màu bạc.

“Ở nơi bạn không thấy được, có rất nhiều chuyện đang xảy ra.”

Có lẽ hàng chữ này còn thu hút hắn hơn cả tên sách, hắn lật trang bìa ra, nhìn thấy trang bìa trong. Bìa trong có phong cách giống bìa ngoài, cũng có tiêu đề, và một số câu như nói mớ.

“Ẩn dụ, ẩn dụ và hình tượng tạo ra thế giới này. Thế giới mà mắt thường nhìn thấy chỉ là một hình chiếu của một chiều không gian khác to lớn mà không thể tưởng tượng nổi, những việc hiểu được và không thể hiểu được đều có những cách giải thích sâu xa, nhưng cuối cùng cả đời loài người cũng không có cách nào hiểu được.”

Hắn nhìn đoạn này rất lâu, lâu đến mức Kỳ Vân phải thò đầu đến, hỏi hắn: “Cậu làm gì thế?”

“Không có gì.” Hắn nói: “Đoạn này rất đúng.”

“Nói thật với cậu, tôi đọc không hiểu. ” Kỳ Vân nói.

Lâm Tầm: “Tôi biết, trình độ của anh trên cơ bản là khỏi phải đọc kịch bản.”

Kỳ Vân: “Vậy cậu rất có văn hóa?”

“Tôi cũng không khác anh lắm.” Lâm Tầm: “Nhưng là đây là chuyên ngành của tôi.”

Kỳ Vân: “Ồ.”

Dù sao trên đường cũng không có chuyện để làm, Lâm Tầm liền nói nhảm với gã.

“Ví dụ như một hệ điều hành, nó có kết cấu rất phức tạp, nó rất khó viết, nhưng lúc nó được thể hiện trên màn hình máy tính mà anh dùng lại rất đơn giản.” Mặc dù hệ điều hành của Lâm Tầm rất phèn, nhưng cũng là phèn kiểu đi thi được chín bảy điểm, vẫn có thể lấy một vài khái niệm cơ sở để lừa người ta được, tiếp tục nói: “Ví dụ như RAM, phần mềm phải đặt trong RAM mới có thể vận hành, chỉ là khái niệm này còn liên quan đến mấy thứ như địa chỉ vật lý, địa chỉ logic, thanh ghi vân vân, sau đó lại có rất nhiều loại cách lưu trữ như phân trang phân đoạn liên tục, mỗi một loại lại liên quan đến những kết cấu số liệu cần có để thực hiện bọn chúng, đương nhiên phần cứng cũng rất quan trọng.”

Dù sao Kỳ Vân cũng không hiểu, hắn liền lướt qua, tiếp tục nói: “Tóm lại, bọn chúng đều là những thứ rất tinh vi, mỗi một thao tác trên máy tính hoặc thiết bị điện tử khác của anh đều sẽ liên quan đến những kết cấu và tính toán sau đó mà anh không thể tưởng tượng được, nó là những chi tiết rất nhỏ, cũng rất hùng vĩ. Nhưng khi nó được thể hiện ra trong mắt anh thì chỉ có một thao tác, và kết quả của thao tác đó.”

Kỳ Vân: “Vậy nếu thể hiện trong mắt cậu thì sao?”

Lâm Tầm: “Đương nhiên tôi không giống anh rồi.”

Kỳ Vân: “Nhưng cái này có liên quan gì đến quyển sách kia?”

Lâm Tầm: “Không có gì, chỉ là… một người dùng máy tính cũng không cần hiểu về cấu tạo hệ điều hành cũng có thể dùng tốt.”

Kỳ Vân: “Nhưng máy tính của tôi liền thường xuyên chết máy.”

Lâm Tầm: “Đó là bởi vì tiền anh mua máy tính còn chưa đủ nhiều.”

Kỳ Vân: “…Mịa.”

“Sau đó, chúng ta là người sinh hoạt trên thế giới này, không cần hiểu về cấu tạo của thế giới cũng có thể sống không tệ. Nhưng đúng là thế giới này rất nhiều thứ chúng ta không có cách nào tìm hiểu. Có lẽ thế giới này mà tôi ở khác với thế giới mà tôi có thể hiểu được đi.”

Kỳ Vân nhún nhún vai.

Nhưng câu nói này đúng là đã biểu lộ cảm xúc của Lâm Tầm. Lúc trước hắn cho rằng thế giới này chính là thứ mà khoa học có thể giải thích. Nhưng tu tiên, hệ thống, thậm chí là Đông Quân xuất hiện, đều để hắn cảm thấy dao động.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, hắn cảm thấy Kỳ Vân không hiểu hệ điều hành, có lẽ ở chỗ cao hơn vẫn còn có một người, cảm thấy Lâm Tầm không hiểu thế giới này.

Hắn tiếp tục lật sách, kết quả vừa mới vào phần mở đầu, miêu tả sắc tình đã đập vào mắt hắn, đó là cảnh một nhân ngư nam tóc dài để trần nửa người trên đá ngầm trong sương mù biển.

Thật ra miêu tả này cũng không sắc tình, còn rất cao cấp, Lâm Tầm biết, nhưng không thể ngăn nổi việc hắn không có tế bào văn học không thể thưởng thức.

Hắn chỉ có thể cười, cười đến run rẩy, mãi đến khi Kỳ Vân không nhịn được nữa cướp sách lại: “Cậu bị bệnh sao!”

“Thật xin lỗi. ” Lâm Tầm: “Tôi không cười sách, tôi chỉ là…”

Kỳ Vân: “Vậy ngươi cười cái gì?”

Lâm Tầm: “Vừa nghĩ tới việc anh phải diễn đoạn này, tôi đã cảm thấy rất muốn cười.”

Kỳ Vân không để ý tới hắn.

Lâm Tầm: “Xin lỗi ca.”

Lâm Tầm: “Đây là nghệ thuật, tôi biết.”

Kỳ Vân liếc hắn.

Kỳ Vân: “Thật ra tôi cũng không hiểu nghệ thuật.”

Lâm Tầm: “Vậy anh còn diễn.”

Kỳ Vân: “Bởi vì tôi hư vinh.”

Lâm Tầm: “Hôm nay tôi sẽ kết làm huynh đệ không có huyết thống với anh.”

Kỳ Vân: “Được, đệ đệ.”

Lâm Tầm: “Được rồi.”

Cuối cùng hắn đã biết vì sao mình lại cảm thấy Kỳ Vân rất thú vị, bởi vì vật họp theo loài, dù sao ở giữa mù chữ và mù chữ cũng có chút lực hấp dẫn.

Lúc sắp đến nơi, hắn lấy khẩu trang màu đen ra đeo lên, Kỳ Vân cũng yên lặng đeo một cái. Nói thật Lâm Tầm căn bản không biết một trợ lý nên làm gì trong đoàn làm phim, hỏi Kỳ Vân, Kỳ Vân cũng không biết, có lẽ đây chính là sự thản nhiên của kiếm tu.

Là người có cảnh quay đơn giản nhất trong cả bộ phim, cảnh quay này là ở trong phòng, Lâm Tầm tính ra thậm chí còn không cần bất kì đạo cụ nào, bởi vì toàn bộ đều nhờ vào hiệu ứng, Kỳ Vân chỉ cần đóng vai một nhân ngư, dựa vào một thứ gì đó rồi nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt là được. Dù sao gã có huyết thống nhân ngư, khí chất bây giờ ướt sũng giống một giọt nước chạm vào liền tan.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Lâm Tầm đi xuống trước, sau đó kéo cửa xe tay lái phụ, đóng vai một trơ lý có đạo đức nghề nghiệp như trong suy nghĩ của mình, nửa đỡ lấy cánh tay Kỳ Vân, hầu hạ gã xuống xe.

Kỳ Vân giao lưu thần niệm với hắn, nói: “Cậu không giống trợ lý.”

Lâm Tầm: “?”

“Cậu có biết nha hoàn không? Đi theo tiểu thư ấy, cậu giống thế lắm.”

Lâm Tầm buông tay gã ra, mặt không biểu cảm lui về sau mấy lần, để gã tự đi, mình đi theo sau hai bước.

Kỳ Vân: “Bây giờ cậu giống vệ sĩ.”

Lâm Tầm: “Sương sương vậy là được, nếu không fans hâm mộ sẽ chụp anh.”

“Ai nói.” Kỳ Vân: “Tôi cố ý tiết lộ hành trình của mình ra ngoài.”

Lâm Tầm: “?”

Kỳ Vân: “Trong các fanpage đều có acc clone của tôi.”

Lâm Tầm: “…”

Đang nói, bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng thét: “Ca ca!”

Lâm Tầm nhìn sang, chỉ thấy mấy cô bé đang giơ máy chụp.

Đúng là có fans hâm mộ sống.

Kỳ Vân tháo khẩu trang xuống cười với bên kia, đi chậm tạo dáng một lát mới vào cửa.

Lại không vào cửa được, dù sao chân cá không thể so với chân người, đi được vài bước đã yếu, Lâm Tầm đang định dìu gã, bỗng nhiên trông thấy một người đi từ đối diện tới.

Là Cao Liêu.

Trong mắt Cao Liêu dường như có ý cười, vẻ mặt nho nhã lễ độ.

“Chào cậu.” Ông ta nói với Kỳ Vân: “Trên đường rất mệt sao?”

Kỳ Vân: “Tạm được.”

“Vất vả rồi.” Cao Liêu đi đến bên cạnh gã, có vẻ muốn đưa tay đỡ gã lên tầng, Kỳ Vân né tránh sang bên cạnh, Cao Liêu cũng không cưỡng cầu, sóng vai lên tầng với gã, Lâm Tầm đi theo phía sau.

“Thật sự rất xin lỗi, bộ phim này không nên quay sớm như thế, tôi chuẩn bị cũng rất vội vàng, nếu được, tôi hy vọng chúng ta có thể quay trên đá ngầm ở bãi biển.” Cao Liêu thấp giọng nói: “Nhưng tôi thực sự quá gấp gáp muốn nhìn thấy cậu đóng vai nhân ngư, hy vọng cậu có thể hiểu được sự theo đuổi cái đẹp của tôi.”

Kỳ Vân mơ hồ “ừm” một tiếng.

Cao Liêu: “Hôm qua sau khi tôi gặp được cậu, tôi đã có một chút ý tưởng mới với tình tiết bộ phim, hy vọng sẽ có cơ hội nghiên cứu thảo luận với cậu.”

Kỳ Vân tiếp tục: “…Ừm.”

Cao Liêu cười một tiếng.

“Xin lỗi, có lẽ thái độ của tôi hơi mạnh mẽ.” Ông ta nói, “Trên người cậu có một vẻ đẹp giống như thứ tôi luôn theo đuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền biết tôi đã thấy được Muse của mình.”

Kỳ Vân dừng bước chân lại, nhìn về phía Cao Liêu.

Lâm Tầm ở phía sau lẳng lặng quan sát.

Chỉ thấy Kỳ Vân há miệng, màu môi của gã sau khi kết hợp với nhân ngư rất kỳ quái, đôi môi mỏng, hình dạng rất sạch sẽ, đỏ hơn người bình thường một chút, lại vô cùng… mọng nước, giống như sẽ nhỏ xuống ngay lập tức vậy.

Ánh mắt của Cao Liêu như dính trên đôi môi hơi mở ra của gã.

Kỳ Vân không chỉ có bờ môi đẹp, ánh mắt cũng rất chân thành.

Trong mắt của gã lóe ra ánh sáng hiếu học, ánh sáng này khiến gã trông như tên thiểu năng.

Gã hỏi Cao Liêu: “Muse là cái gì?”