Lão Công Bệnh Kiều Rất Yêu Ta

Quyển 2 - Chương 20.2

Đừng thể hiện bất kỳ ân huệ nào.

Trương Ly Vũ nhìn Cố Nguyên ngoan ngoãn đi theo thiếu niên này ra ngoài, hắn kiềm chế vẻ mặt một lúc, không hiểu sao cảm thấy tình cảm Chu Trạch dành cho Cố Nguyên có gì đó không ổn.

Nhưng cậu không thể biết được điều gì đã xảy ra.

Cố Nguyên cầm lấy cây thanh niên mua kem, liếʍ môi, lại liếc nhìn thanh niên, do dự hỏi: “Bạn học Chu có muốn ăn không?” Chu Trạch không nói gì, chỉ nhìn cậu ăn

. .

Cố Nguyên bị hắn có chút ngượng ngùng, nhịn không được đưa kem đưa tới: “Thật ngọt.”

Thiếu niên cúi đầu, cắn một cái vừa rồi thiếu niên liếʍ.

Cố Nguyên nhìn chỗ bị cắn, thấy nó đã tan ra một chút, liền nhanh chóng liếʍ liếʍ.

Nhưng cậu không chú ý tới, Chu Trạch cách nhìn cậu chằm chằm có chút kỳ lạ.

Trở lại phòng học, Cố Nguyên vẫn chưa ăn được nửa cốc kem.

Lúc này trong lớp không có nhiều người, cậu bé ngồi đó, bảo cậu ăn nhanh lên, rồi xem lại bài tập hôm nay.

Cố Nguyên nghiêng người, để Chu Trạch nhẹ nhàng ăn.

Bạn học Chu đã mua một cây kem lớn và cậu ấy nghĩ rằng thật khó để mình ăn hết nó.

Nhìn thấy chàng trai dựa vào nhau, Chu Trạch gần như bế tắc cậu ta bình tĩnh đưa tay ra đỡ người đó, Cố Nguyên cũng không cảm thấy có chuyện gì.

Suy cho cùng,cậu và cậu bé thường dính chặt nhau như vậy.

Bạn học Chu cũng không ghét cậu ấy.

Cố Nguyên đưa cho thiếu niên bên hông chưa bị liếʍ, nói: “Nguyên Nguyên cắn một miếng, cậu cắn một miếng.”

Ngay cả bản thân cậu cũng không để ý rằng mình đã ngồi lên đùi thiếu niên.

Chu Trạch cũng không có nhắc nhở, chỉ là nói với cậu: “Đừng để nhỏ vào người tôi.”

Cố Nguyên nghe vậy, đành phải liếʍ kem lần nữa.

Chu Trạch vòng tay ôm người đàn ông, nhìn thấy thiếu niên đang ăn kem, môi mềm hồng hào bao quanh môi. Quả táo Adam của cậu giật giật khi cậu lè cái lưỡi màu hồng của mình ra.

Nhìn thiếu niên cứ nhìn mình, Cố Nguyên nhịn không được lại hỏi: “Bạn học Chu không ăn sao?”

Chu Trạch nói: “Cậu liếʍ đầy nước miếng.”

Cố Nguyên vội vàng nói: “Có Ở đây không có nước miếng của Nguyên Nguyên đâu.”

Chu Trạch nhìn về phía bên kia vẫn chưa bị thiếu niên cắn, Cố Nguyên thấy thế liền bưng kem tới. Thấy cậu bé hơi há miệng,cậu cắn vào bên kia.

cậu khẽ mở mắt.

Cậu có chút khó hiểu, bạn học Chu ghét nước miếng của mình, tại sao lại muốn ăn của mình.

Nhưng Cố Nguyên không có thời gian nghĩ ngợi, cậu tiếp tục liếʍ kem.

Ngồi trên đùi cậu bé trông thật dễ thương.

Khi hai cô gái bước vào lớp đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Bọn họ cảm thấy Chu Trạch cùng Cố Nguyên có chút không ổn, nhìn thấy bộ dạng như vậy, bọn họ lập tức trợn mắt, đứng tại chỗ.

Bầu không khí không dám phát ra âm thanh.

Cố Nguyên không hề chú ý tới bên ngoài có hai người xa lạ đang đứng, hắn đang ngồi trên đùi Chu Trạch, nghiêm túc ăn kem.

Mà Chu Trạch cũng không nhúc nhích, để cho hắn ngồi xuống, nhưng một tay lại vòng qua thiếu niên thắt lưng.

Hai cô gái ngay lập tức trở nên phấn khích và nhìn nhau.

“Học thần và Kiều Kiều thực sự có thứ đó?”

“Tôi còn tưởng là giả, nhưng không ngờ nó lại là thật.”

Nhìn thấy vậy, hai cô gái cũng không thèm bận tâm. Nhưng cô ấy đang nhìn trộm trong bóng tối, thấp giọng nói: “Bắp chân của Kiều Kiều trắng quá, gầy quá, học thần cầm xong sẽ không bị gãy đâu.” “Chắc là không đâu, Kiều Kiều chỉ ăn nhiều thì sẽ béo thôi.”

Điều họ không biết là Chu Trạch đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.

cậu ta không vạch trần hai người phía sau, cũng không nhắc nhở Cố Nguyên.

Cố Nguyên ăn xong kem.

Chàng trai trẻ vươn bàn tay mảnh khảnh ra, lau môi cho cậu rồi nói: “Đứng dậy.”

Hai má Cố Nguyên đỏ bừng, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi bạn học Chu, vội vàng nhảy xuống. .

Hai cô gái đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, giả vờ như vừa từ bên ngoài trở về phòng học, một cô gái không khỏi chào hỏi: Học thần, Kiều Kiều. “

Cố Nguyên tỏ ra bối rối,

cậu ấy biết Học thần, vàcậu ấy đang gọi cho bạn cùng lớp Chu. Nhưng Kiều Kiều là ai?cậu ấy nghĩ về điều đó, nhưng vẫn không thể đoán ra.

cậu ấy không thể không nhìn cậu bé, mím môi. Môi cậu,cậu thì thầm: “Họ gọi Nguyên Nguyên phải không?

Chu Trạch cụp mắt xuống, nói: “Không biết. “

Cố Nguyên đành phải kìm nén sự tò mò trong lòng, tên cậu là Nguyên Nguyên, Kiều Kiều nhất định không gọi hắn,

Nhưng Chu Trạch lại nghe thấy hai cô gái thấp giọng nói: “Nguy hiểm quá, Kiều Kiều không biết có ngje chúng ta gọi cậu ấy không.”

" Cẩn thận, cậu suýt nữa đã tiết lộ bí mật của chúng ta. Cũng may Kiều Kiều chỉ là thông minh một chút, không thông minh như vậy, nếu không ngươi sẽ bị hủy hoại.”

Cô gái vỗ ngực nói: “May mắn thật. “

Cô nói thêm: “Kiều Kiều chắc chắn không biết tại sao chúng tôi gọi cậu ấy là Kiều Kiều. “ “

Một cô gái khác cũng cười khúc khích,

Chu Trạch dừng cây bút trong tay lại, nhìn về phía Cố Nguyên.

Người này thoạt nhìn tràn đầy vẻ nũng nịu,

Quả thực là một kẻ làʍ t̠ìиɦ, đặc biệt là khi đau, mắt sẽ đỏ hoe.

Chu Trạch Trạch nhấn vào đường viền môi.

Kiều Kiều.

Nó thực sự không thể thích hợp hơn.