Lão Công Bệnh Kiều Rất Yêu Ta

Quyển 2 - Chương 4

Chu Trạch ngữ khí lãnh đạm nói: “Cố Nguyên, tôi cùng cậu không thân thiết đến vậy nên tôi lặp lại một lần nữa, đi xuống.”

Cố Nguyên sửng sốt cậu không nói gì, nhưng mím chặt môi.

“Đừng bắt tôi phải nhấn mạnh lại.” Tay cậu kéo qua, nắm lấy cánh tay cậu ta dùng lực kéo ra một chút.

Người kia không nói gì.

Nhưng lúc này, cậu ta trở nên có chút không vui mặc dù Cố Nguyên cảm thấy hơi căng thẳng. Nhưng cậu cũng có thể biết được bạn học Chu không thích cậu, càng không thích cậu bám lấy mình.

Ngay khi Cố Nguyên sắp rơi nước mắt.

Lương Vĩ ở giường trên chịu không nổi, nói: "Cố Nguyên, cậu muốn cùng tôi ngủ không?"

Cố Nguyên nhịn không được nhìn sang, mặc dù trong phòng rất tối nhìn không thấy được mặt đối phương nhưng cậu cũng mơ hồ có nhận ra không khỏi có chút cảm động, liền dùng sức thò đầu ra nói: "Cậu là bạn học Lương đúng không?"

Lương Vĩ nói: "Ừ, mau lên đi." Cậu ta thúc giục.

Cố Nguyên không nói, mặc dù trong lòng cậu rất cảm động. Nhưng cậu ấy vẫn có một cái đầu tỉnh táo, cậu ấy muốn trở thành bạn thân nhất của Chu Trạch. Hơn nữa cậu đang nhờ bạn học Chu giúp đỡ, giây sau lại đi ngủ cùng người khác chẳng phải có chút không tốt sao.

Vì vậy Cố Nguyên ngập ngừng nói: "Tôi muốn ngủ cùng bạn học Chu Trạch ..." Cậu ấy nói một cách nịnh hót: "Nếu có chuột, bạn học Chu nhất định sẽ rất sợ ."

Phùng Hạo và hai người kia sau khi nghe điều này đều không nói nên lời.

Chu Trạch sợ chuột đó là là chuyện không thể xảy ra.

Lương Vĩ không thể không nói: "Cậu không thấy rằng Chu Trạch không muốn ngủ với cậu sao? Tốt hơn là cậu nên nhanh lên, nếu không tôi sẽ đi đi ngủ trước nếu cậu không đến. "

Cố Nguyên vắt óc suy nghĩ.

Cậu bây giờ chưa phải là bạn thân thiết với bạn học Chu, vì vậy nếu cậu ngủ với bạn học Lương, đó cũng không bị coi là phản bội. Cậu có chút cảm động, nhân lúc Lương Vĩ có chút sốt ruột, không khỏi nói: “Cảm ơn bạn Lương, cậu thật là một người tốt.”

Vừa lúc cậu bé vừa đứng dậy, một bàn tay đã túm lấy cậu trong bóng tối, Cố Nguyên thấy rằng mình không đứng dậy được, cậu nhận ra rằng ai đó đang giữ cậu lại. Nghiêng đầu, khó hiểu nói: " Bạn học Chu ?"

Chu Trạch lạnh lùng nói: " CácCậu nói lâu như vậy, là muốn gọi người giám thị ký túc xá tới sao?"

Trường học chế độ tương đối nghiêm khắc, đặc biệt là bởi vì họ là học sinh trung học phổ thông. Vì vậy, bọn họ càng chú ý nghỉ ngơi, Lương Vĩ hai người nghe xong đang nói chuyện phiếm, cũng sợ bị phạt nên Lương Vĩ cũng không nói nữa.

Nhưng Cố Nguyên ở lại đang ngồi trên giường với vẻ mặt bối rối. Cậu sợ Lương Vĩ ngủ sớm nên không thể không đứng dậy lần nữa, nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt, không thể nhúc nhích chút nào.

Cậu không khỏi nhìn về phía trong bóng đêm nhìn người kia nhỏ giọng mà nói: “Chu đồng học.”

Chu Trạch cắt ngang lời của hắn: “Nói lại lần nữa, cậu hãy trở về giường của mình đi.”

Cố Nguyên hơi hơi mở mắt ra, tựa hồ đã nhận ra ý tứ trong lời nói của thiếu niên. Trong nháy mắt, ánh mắt của cậu hơi sáng lên, sau đó ôm lấy cái gối, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh đối phương.

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào làn da của chàng trai trẻ, cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi thực sự không ngáy cũng không đá chăn, tôi rất ngoan khi ngủ."

Chu Trạch không nói gì.

Khi cậu bé nói, đầu cậu cúi xuống. Vài sợi tóc mềm của cậu rơi xuống cánh tay cậu ta đặc biệt là hơi thở ấm nóng.

Chu Trạch không thể không dừng lại.

Sau đó cậu ngữ khí lạnh lùng nói: "Câm miệng lại nói nữa thì bước xuống."

Cố Nguyên ngoan ngoãn không nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại, nhưng đây là giường cho một người ngủ thôi nên hai người nằm có chút chen chúc, thân thể của cậu áp sát vào Chu Trạch, Cố Nguyên không thể không mở mắt ra.

Lông mi run run.

Cậu cảm thấy Chu đồng học trên người rất ấm đó.

Cố Nguyên như vậy nghĩ, liền nghe được Chu Trạch cảnh cáo hắn một câu: “Đừng lộn xộn.”

Cậu mềm mại ừ một tiếng.

.

Chu Trạch không nói gì nữa, lần đầu tiên cậu ta nói chuyện với một người gần như vậy, mặc kệ nằm trên giường, mùi sữa thoang thoảng từ cơ thể cậu bé tràn vào mũi cậu ta.

Cậu ta không biết tại sao Cố Nguyên là một cậu bé, lại có mùi sữa trên người.

Chu Trạch nhướng mi và cụp mắt xuống. Cảm giác ôm cậu bé vừa rồi vẫn còn lưu lại trên tay, Cố Nguyên thực tế không thấp lắm, tỷ lệ cơ thể rất tốt, ôm cậu vào lòng dường như không khó.

Nói chuyện với một chút mềm mại, một chút ôn nhu.

Đôi mắt to như quả nho trong sáng và sạch sẽ.

Đôi môi mềm mại hồng hào, Chu Trạch nhớ tới ban ngày khi đối phương ăn kẹo bơ cứng . Lưỡi thè ra dường như cũng có màu hồng, giống như một con mèo. Đôi mắt to luôn có vẻ hơi bối rối và không biết gì về thế giới. Đặc biệt là khi Chu Trạch nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu ấy, vẻ mặt khó hiểu của cậu ấy dường như không phải là giả.

Nhưng Cố Nguyên hoàn toàn không có cảm giác khoảng cách khi tiếp xúc thân thể, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng dán vào người cậu ta như thể cậu ấy có thể làm điều này với bất kỳ ai.

Nghĩ đến đây, Chu Trạch nhắm mắt lại với một sự khó chịu khó tả.

Đặc biệt là nam sinh không hề phòng bị dán vào gần hơn dán tới ngực cậu ta, Chu Trạch mặt mày đạm mạc: “Cố Nguyên.”

Nhưng đối phương lại phớt lờ cậu ta, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu giống như đang chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ vẫn rất ngọt ngào.

Chu Trạch không nói gì, cậu ta đưa tay ra. Muốn gạt khuôn mặt của cậu bé sang một bên. Nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào chỗ mềm mại của đối phương.

Cậu không thể không dừng lại.

Nhận ra mình đã chạm vào môi cậu bé, Chu Trạch hơi cau mày, cậu ta có một chút sợ bẩn. Vừa định thu hồi tay lại thì thiếu niên khẽ mở môi.

Rồi mυ'ŧ ngón tay.

Giống như ăn kẹo, Cố Nguyên trong giấc ngủ liếʍ mép ngón tay mà không hề hay biết, và nói một cách mơ hồ điều gì đó thật ngọt .

Chu Trạch không nói chuyện.

Bị ngậm lấy ngón tay, như là bị mèo con dùng móng vuốt nhẹ nhàng mà trêu đùa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút. . Cậu ta muốn rút nó ra, nhưng cậu bé nhắm mắt lại và nói: "Kẹo của Nguyên Nguyên."

Chu Trạch vô cảm lấy ngón tay ra dù không nhìn cũng biết trong đó có đường của cậu bé chảy nước dãi.

Cậu ta cau mày, đứng dậy đi vào phòng tắm phía sau tắm rửa sạch sẽ. Sau đó cậu ta mới đi ngủ, chắc là do trên người cậu còn mang theo chút khí lạnh nên bị hơi lạnh phả vào người làm phiền nên ôm chặt Chu Trạch như một chú gấu ôm cây.

Chu Trạch cố đẩy cậu ra... Nhưng đẩy như thế nào cũng không được.

” Tôi rất nghe lời, không đạp chăn cũng không ngáy."

Lời nói của cậu bé vang lên bên tai, lông mày của Chu Trạch lạnh lùng và cậu ta tin lời Cố Nguyên.

-

Cố Nguyên mơ một giấc mơ đẹp, cậu dụi mắt, khi mở ra, cậu vẫn có chút bất mãn.

Đó là cái gì

Có rất nhiều dấu hỏi nhỏ trong đầu Cố Nguyên, đồng thời cậu cảm thấy một cơ thể đang đến gần phía sau cậu, ngay trên lưng cậu và có cái gì đó chống vào mông cậu.

Cậu vắt óc suy nghĩ, rồi nhớ lại ngày hôm qua, bởi vì trong ký túc xá có chuột. Sau đó, cậu chạy đến giường của bạn cùng lớp Chu Trạch.

Vì vậy, bạn cùng lớp Chu Trạch đã dùng cái gì đó chống vào cậu .

Cố Nguyên không thể hiểu được, vì vậy cậu ấy đã di chuyển mông của mình một chút. Nhưng vì cậu ấy di chuyển một chút, và thứ kia đã lọt thẳng vào khoảng trống giữa hai mông.

Hiện tại không tốt lắm Cố Nguyên đỏ mặt và không thể dễ dàng đi ra ngoài.

Chu Trạch cao hơn cậu một chút, và lúc này cậu ta hơi nghiêng đầu. Cậu ta vẫn nhắm mắt ngủ say như không biết gì cả.

Cố Nguyên từ bỏ vùng vẫy và để đối phương áp sát mình.

Nhưng được một lúc, cậu vẫn không kiềm chế được sự tò mò.

Vì vậy, cậu bé mở to đôi mắt tròn xoe, rồi đưa tay ra, chộp lấy thứ gì đó phía sau mình.

Cố Nguyên đã rất ngạc nhiên trước điều đó.

Ngay khi cậu đang bị choáng ngợp.

Chu Trạch tỉnh dậy và hơi cúi đầu xuống. Cậu hơi khàn giọng hỏi: "cậu đang làm cái gì?"

Cố Nguyên đại khái là biết mình làm chuyện không tốt, đã sớm ý thức được. Thì ra đây là nơi vô cùng quan trọng đối với bạn học Chu, cậu không khỏi mím môi, nhỏ giọng nói: “Bạn học Chu, mông của tôi bị cậu chọc một chút, hơi đau…" cậu vào tai Chu Trạch.

Nhưng lại khiến khuôn mặt như ngọc của cậu ta trong nháy mắt khẽ thay đổi, thanh niên lạnh lùng xa cách cũng nhận ra điều đó. Cậu ta đang ở tư thế nào và kiểu thân mật nào.

Rồi đẩy cậu bé vào tường.

Đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, sau đó cậu ta thản nhiên nói: “Đây là phản ứng bình thường phải không?”

Cố Nguyên không biết tại sao thái độ của cậu ta đột nhiên trở nên rất xa cách và thờ ơ.

Ồ, sau đó nhẹ nhàng xoay người lại nói: "... Cậu có thể mang đi sao?"

Chu Trạch dừng một chút, từ phía sau cậu hơi lùi lại một bước. Hai người trong ký túc xá lúc này cũng tỉnh lại, từng người một đi vào phòng tắm. Người kia ở ngay gần giường của họ, nghịch tóc.

Nước da của chàng trai trẻ ngày càng giống một bông hoa Gaoling.

Cố Nguyên ngồi dậy, dụi dụi mắt, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Bạn học Chu, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho bọn họ biết đâu."

Cậu bé mặc bộ đồ ngủ gấu, đặc biệt là cài khuy trên quần áo bị bung ra một mảnh da thịt trắng như sữa lộ ra.

Chu Trạch sắc mặt càng ngày càng lạnh, cậu ta hơi hơi hé mở đôi môi mỏng, dời ánh mắt khỏi mảnh da thịt kia, lạnh giọng nói: "Cố Nguyên, nếu như cậu không nói, sẽ không ai nói cậu là một kẻ câm. "

Cố Nguyên nói ồ.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được liếc nhìn cậu ta, bởi vì cậu sợ bị người khác trong ký túc xá phát hiện. Lưng của Chu Trạch hướng về phía họ, và nơi đó được nâng lên cao.

Tò mò, Cố Nguyên nhìn lại.

Chu Trạch chú ý tới ánh mắt của cậu, kéo đôi mắt kia xuống, lạnh lùng nói: "cậu đang nhìn cái gì?"

Cố Nguyên vội vàng thu hồi ánh mắt.

Còn không quên nói: "Nguyên Nguyên không có nhìn chỗ đó của cậu "

Chu Trạch:....

Sau khi Phùng Hạo đi ra, Chu Trạch đứng dậy hướng phòng tắm đi tới, nhìn thoáng qua nơi tràn đầy năng lượng liền nhắm mắt lại. Mơ hồ nhớ tới trong giấc mộng ngày hôm qua có một thiếu niên ăn nói nhỏ nhẹ, đối phương thích nói chuyện , thân thể luôn thích dán sát vào cậu ta

Chu Trạch thậm chí có thể ngửi được trên người cậu nhàn nhạt mùi sữa qυầи ɭóŧ bị vấy bẩn ném bị vào giỏ đựng đồ .